Anh bế Thẩm Kim Vũ vào trong phòng bệnh.
Nhìn thấy cô hôn mê, nước mắt của con bé lại bắt đầu rưng rưng.
Giọng nói lí nhí cất lên bên tai anh vì sợ mẹ sẽ thức giấc: “Chú ơi, mẹ có tỉnh lại không?”
“Yên tâm đi, mẹ con chỉ đang ngủ thôi.” Anh vỗ lưng con bé để trấn an.
Khi nãy bác sĩ nói rằng do cô đã bị thương, còn bị kiệt sức nên mới ngất đi, có lẽ ngày mai sẽ tỉnh lại.
Nhìn đông ngó tây vẫn không thấy gia đình cô đến, anh cất tiếng hỏi: “Người nhà họ Thẩm không ai tới đây sao?”
“Cậu nghĩ tôi sẽ gọi cho bọn họ sao? Để họ chê cười con bé chắc?” Bà chủ cảm thấy khó chịu khi anh nhắc đến người nhà họ Thẩm.
Bà căm ghét cái nhà đó, một gia đình chỉ quan tâm đến tiền bạc, chỉ biết vùi dập Thẩm Họa Minh.
Mấy hôm nay cô về nhà trọ, tuy rằng không thấy bọn họ nhưng bà vẫn phải đề phòng trường hợp họ phái người tới.
Hoắc Viễn Thành thấy tâm trạng của bà chủ kém đi thì biết mình đã nói sai chuyện gì.
Anh không ngờ rằng quan hệ giữa cô và gia đình lại tệ đến thế.
Ngày trước, khi Thẩm Liên Đình đến để đưa thiệp cưới, anh vẫn nghĩ hai người bọn họ vô cùng hòa hợp, cho đến khi nghe được câu chuyện của bà chủ.
Sáng hôm sau, Thẩm Liên Đình đến thăm người quen tại bệnh viện thì thấy bóng dáng nhỏ nhắn mà quen thuộc của Thẩm Kim Vũ đang lon ton chạy vào một phòng bệnh.
Nghi ngờ mà đi theo, ả nhìn thấy Thẩm Họa Minh đang nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt và vẫn còn hôn mê.
Mở cửa bước vào, trên mặt ả chứa đầy đắc ý.
Bà chủ vừa ngồi xuống ghế bên cạnh giường liền đứng dậy, đôi mắt căm ghét hướng về phía ả rồi hỏi: “Cô đến đây làm gì?”
“Chị bị thương, tôi không đến đây thăm chị thì làm gì?” Ả bước vào, bộ dáng kiêu căng khiến cho người ta chán ghét.
Thẩm Kim Vũ vì bị ả đáng nhiều lần khi còn ở bên nước ngoài nên lập tức đề phòng.
Cho dù trong lòng có chút sợ, nhưng cô bé vẫn bước tới chân giường, chặn đường đi của ả.
“Dì đứng đây được rồi.”
“Ái chà, về nước không bao lâu mà đã to gan thế này rồi sao? Có còn nhớ những bài học trước kia tao dạy không hả?” Ả nhìn con bé, đá mạnh vào chân nhỏ.
Cô bé bị đau nhưng vẫn mím môi, bám vào thành giường, một mực đứng đó cản đường ả, nhất định không để cho ả làm hại mẹ.
“Đừng có mà lớn lối, đây là bệnh viện.” Bà chủ tiến tới, đứng chặn trước mặt ả.
Thẩm Liên Đình trước nay đối với người thân với Thẩm Họa Minh đều không hề khách sáo.
Đôi mắt khinh thường nhìn về phía bà chủ, ả khoanh tay đáp.
“Vậy bà làm gì được tôi? Chuyện tôi đến thăm chị gái là chuyện nên làm.
Bà có quyền gì cấm cản đây?”
“Phách lối với người