“Sao con cứ hỏi mẹ suốt thế? Không quan tâm người cha này một chút nào sao?”
“Tôi không quen biết ông, tại sao phải quan tâm? Mẹ tôi đâu? Tôi muốn nghe giọng của mẹ.” Sự kiên nhẫn của ả sắp đạt đến giới hạn cuối cùng, khiến cho giọng nói trở nên vô cùng gắt gỏng.
“Con gái đừng có vội, để cha gửi thứ này cho con.” Nói xong, hắn lập tức cúp máy.
Thẩm Liên Đình không nghe được câu trả lời ưng ý thì tức giận, bàn tay ả siết chặt điện thoại như thể muốn bóp nát nó.
Nhưng màn hình điện thoại lại hiển thị ảnh được gửi từ điện thoại của mẹ.
Ả nhanh chóng mở khóa để xem ảnh thì bàng hoàng khi nhìn thấy mẹ mình đang nằm dưới đất, đầu tóc bù xù che hết khuôn mặt.
Kinh hoàng hơn là xung quanh bà ta toàn máu, trên người có nhiều vết bầm tím.
Cuối cùng, có cuộc gọi đến từ máy của mẹ khiến cho sự tức giận cùng sợ hãi của ả tăng lên.
Vừa nghe máy, đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói đắc ý của Mạc Đĩnh Quân: “Con gái, con có thấy những bức ảnh này đặc sắc không?”
“Ông đã làm gì mẹ tôi?” Ả kích động, nhưng không dám hét lớn vì đang ở trong thang máy.
“Là do bà ta ngu ngốc, còn có ý định đánh ta nên ta chỉ dạy nó một bài học thôi.” Hắn ta thờ ơ trả lời, lọt vào tai cô thì nó giống như là đang khiêu khích.
Bên tai là tiếng Mạc Đĩnh Quân kể khổ, ả nhanh chóng đi xuống hầm để xe.
Vừa vào trong xe của mình, ả lập tức cắt lời hắn: “Đồ cặn bã, ông dám làm hại mẹ tôi sao?”
“Con gái, cha con bị người ta nhắm đến làm hại sao con không lo lắng, lại lo lắng cho ả đàn bà đó?”
“Cha tôi không phải là ông.
Tôi là con thứ của Thẩm gia, không có quan hệ gì với ông hết.” Ả phẫn nộ mà lớn tiếng, sau đó lập tức cúp máy.
Nếu như hắn đang giữ điện thoại của mẹ, chắc chắn sẽ gọi đến để khủng bố tinh thần của ả.
Nghĩ vậy, ả ta lập tức chặn số điện thoại đó, không để hắn ta có cơ hội liên lạc lại.
Liễu Lạc bị hắn đánh đến hôn mê rồi nhét trong cốp xe, đến khi tới một khu nhà trọ bị bỏ hoang thì mới được hắn mang ra.
Phòng trọ ổn nhất thì được hắn sử dụng, còn bà ta bị tống vào trong căn phòng ẩm mốc, bụi bặm.
Thẩm Liên Đình không yên tâm, ả dựa theo định vị ở máy của mẹ mà đi tìm.
Trước khi đi, ả vội vàng gọi cho ông Thẩm nói trước tình hình.
Nhưng do máy bận nên chỉ đành để lại lời nhắn.
Theo định vị của điện thoại, ả lái xe đến một khu hẻo lánh, đỗ xe ở đằng xa rồi tự mình tiến tới.
Hai tín hiệu càng lúc càng gần, khiến ả cảm thấy căng thẳng.
Nếu như tên