“Vậy còn việc đi dự lễ cưới?”
“Cô vẫn chưa chết tâm sao?” - Nhắc đến đây, hắn bỗng nhiên cảm thấy khó chịu, không kịp suy nghĩ đã thốt lên nghi vấn khiến cô nhíu mày.
“Tùy anh nghĩ, nhưng tôi hoàn toàn trong sạch.” - Cô quay lưng, đi lấy điện thoại và những thứ cần thiết cho việc phỏng vấn.
“Nếu cô nhất quyết muốn đi, vậy thì phải đi cùng tôi.” - Hắn cất lời khiến cô giật mình, quay đầu.
Không hiểu sao ngay tại thời khắc này, cô lại cảm thấy hắn là đang quan tâm mình, là đang chú ý mình.
Chợt nhận ra có gì không đúng, hắn lập tức sửa lại.
“Tôi chỉ là không muốn để cho tin xấu bị phanh phui thôi.”
Thẩm Họa Minh lập tức xoay lưng, trong phút chốc, cô nở nụ cười nhẹ nhàng.
Tên thiếu gia này, thì ra cũng không hẳn là quá đáng ghét, chẳng qua là hơi độc mồm.
Lời nói chữa cháy của hắn chắc hẳn đã khiến cho cô nghĩ rằng vẻ lạnh lùng kia chỉ là một cái vỏ.
“Cũng được, đến khi đó chắc hẳn anh đã đi lại bình thường rồi.”
Công việc ở tòa soạn và ở nhà khiến cho cô bận rộn, cho đến khi Hoắc Viễn Thành lái xe đến đón cô.
“Anh đưa tôi đi đâu đây?”
“Chọn váy.
Ngày mai chính là hôn lễ của em gái cô.” - Anh lạnh nhạt trả lời.
“Ngày mai? Nhanh đến vậy sao?” - Cô nhíu mày, bận rộn có mấy hôm vậy mà quên mất ngày này.
Hôn lễ long trọng của em gái, cô sau có thể quên dễ dàng đến như vậy?
Hoắc Viễn Thành nhíu mày, nhìn gương mặt của cô đã xuất hiện quầng thâm.
Bây giờ anh mới nhận ra rằng mấy ngày nay cô vô cùng bận rộn, căn bản không có thời gian nghỉ ngơi.
Hôn lễ ngày mai, liệu cô có thể đến hay không?
Cô thở dài, nhắm mắt lại, tranh thủ chợp mắt một chút trước khi đến nơi.
Vài phút sau, chiếc xe đã đỗ ở trung tâm thương mại, thế nhưng hắn không muốn gọi cô dậy.
Tiến vào bãi đỗ xe, anh rút chìa khóa, nhẹ nhàng hạ ghế của cô xuống.
Ba mươi phút sau, anh mới gọi cô dậy.
“Dậy đi, đến nơi rồi.”
Quả nhiên, sau câu nói đó, đôi mắt xinh đẹp liền mờ ra.
Cô nhíu mày, dụi mắt, ngồi thẳng người mà ngáp ngủ.
Hành động tùy hứng rơi vào mắt anh, nhưng bản thân lại không hề cảm thấy khó chịu, ngược lại đáy mắt còn mang theo sự cưng chiều mà ngay cả bản thân anh cũng không nhận ra được nó.
Thẩm Họa Minh dụi mắt, nhíu mày nhìn xung quanh.
Khi bắt gặp ánh mắt của anh thì vội vàng quay đi.
Hoắc Viễn Thành có chút chột dạ nhưng không thể đánh mất hình tượng.
Anh ho nhẹ một cái rồi cất tiếng.
“Khụ, đến nơi rồi.
Xuống xe.”
“Ừm.” - Cô gật đầu, mở cửa xe rồi bước xuống.
Vào trong trung tâm thương mại, cô không kìm được mà ngắm nhìn xung quanh.
Đã lâu rồi cô mới được đến đây.
Đối với một người cuồng công việc như cô, số lần đến trung tâm thương mại chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Lần cuối cô đến đây chính là đi mua đồ tặng cho con gái, cũng đã được nửa năm.
Thấy cô nhìn ngang ngó dọc, Hoắc Viễn Thành nhíu mày, khó chịu lên tiếng.
“Không cần tìm, hắn không đến đây đâu.”
“Ai?” - Cô giật mình, quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh.
Anh nghe vậy thì nhướn mày, không phải tìm tình cũ, cô liếc ngang ngó dọc làm gì?
“Thất vọng sao?”
“Tôi vẫn chưa hiểu anh đang định nói gì.
Chẳng qua lâu rồi không đến đây nên muốn nhìn xung quanh một chút thôi.”
“Hừ, phụ nữ các cô không đến trung tâm thương mại thì cũng là đi trà chiều.” - Đây là điều hiển nhiên.
Mẹ của anh và em gái luôn đi đến trung tâm thương mại mua đồ, ở đây đa phần là phụ nữ, chắc hẳn không ít người suy nghĩ giống anh.
“Trông tôi giống thế lắm sao?” - Cô hừ lạnh, không cần anh trả lời, lập tức bước nhanh hơn.
Anh nhìn bóng lưng phía trước đang đi nhanh dần, đôi chân dài bước theo.
Nghĩ lại, mỗi ngày cô không phải đến tòa soạn thì cũng là ở nhà chăm sóc anh.
Đến cả cơ hội chăm sóc bản thân còn không có, sao có thể đến những chỗ mà anh vừa nói?
Cho dù cô có bước nhanh đến đâu, đôi chân dài của anh vẫn nhanh chóng đuổi kịp.
Khoảng thời gian tập vật lý trị liệu quả nhiên là không uổng phí.
Nắm lấy tay cô, anh kéo cô đến thang máy.
“Cô định đi đâu?”
“Lên tầng ba, chẳng phải đi mua váy sao?
“Cô nghĩ thang bộ nhanh hơn hay thang máy nhanh hơn?” - Khi nãy anh vừa thất thố, đây chính là cơ hội để trả thù.
“Miễn là có