Thẩm Kim Vũ ngồi chờ trong xe, thấy mẹ đang bước nhanh về phía mình thì mừng rỡ, nhét nốt miếng snack vào miệng rồi gạt đồ ăn qua một bên.
Mẹ vừa ngồi vào xe, cô bé đã dịch lại gần, hỏi mẹ: “Mẹ với chú làm gì ở trong đó thế?”
“Không có gì, mọi chuyện qua rồi, con đừng bận tâm.” Cô mỉm cười, dịu dàng xoa đầu con gái.
Đứa nhỏ hiểu chuyện này chính là bảo bối quý giá nhất đời của cô, cô sẽ không từ thủ đoạn mà bảo vệ cho nó.
Con gái của cô, nhất định không thể bị người khác ức hiếp.
Hoắc Viễn Thành ngồi vào trong xe, thấy cô đang xoa đầu con gái thì mỉm cười.
Không ngờ trong thời gian qua cô đã phải chịu uất ức như vậy.
Khi nãy anh không bảo vệ cô cho tốt, quá khứ càng không muốn nhắc đến.
Điều anh cảm thấy bây giờ chính là khao khát muốn bảo vệ hai mẹ con họ, không muốn để họ gặp chuyện không may.
“Chú ơi, chúng ta sẽ đi đâu tiếp?” Thẩm Kim Vũ nhìn anh ngồi ở ghế lái, cất tiếng hỏi.
“Đến khu vui chơi.” Anh trả lời, sau đó lập tức khởi động xe, rời khỏi biệt thự của Hoắc gia.
Đang đi trên đường, điện thoại của anh reo lên.
Vừa bấm nút nghe thì đầu dây bên kia vang lên giọng nói của bạn thân: “Có kết quả rồi.”
“Nói.”
“Không ngờ cậu lại có đứa con gái lớn đến vậy nha?” Hắn cất giọng chế giễu, nhìn kết quả xét nghiệm trên tay mình.
Một năm điều tra cật lực, hắn chỉ mong được tăng lương nên không màng thời gian.
Cuối cùng cũng có thể chấm dứt vụ điều tra dài tập này ở đây.
“Rất tốt, về chuyện tiền nong không cần phải lo.” Tâm trạng của Hoắc Viễn Thành trở nên tốt hơn khi nghe thấy tin mừng.
Anh cao hứng nhìn qua gương chiếu hậu, ánh mắt dịu dàng hướng đến hai thân ảnh phản chiếu trên gương.
Không ngờ bao nhiêu năm qua lại lỡ nhiều thứ đến thế.
“Chúc ông chủ của tôi hạnh phúc bên phu nhân.” Hắn lên giọng mỉa mai, sau đó lập tức cúp máy.
Hoắc Viễn Thành bị hắn cúp máy đột ngột thì không hề tức giận, tuy trong lòng vẫn còn đang vui sướng nhưng ngoài mặt vẫn một vẻ lạnh lùng vốn có.
Thẩm Họa Minh thấy anh có trạng thái khác thường sau khi nghe điện thoại thì nhíu mày.
Rốt cuộc là gọi cho ai mà anh lại vui đến thế? Cho dù mặt có lạnh thì trên trán vẫn hiện rõ hai chữ vui vẻ.
Càng lúc cô càng không hiểu người đàn ông này.
Đến khu vui chơi, Thẩm Kim Vũ nắm tay cô, hết chạy nơi này lại chạy nơi kia.
Nhưng vì sợ lạc mẹ nên cô bé luôn phải nắm lấy tay cô, không buông ra dù chỉ một chút.
Thấy hai mẹ con chạy đi chạy lại, Hoắc Viễn Thành thở dài.
Cứ thế này thì anh không thể nào nói chuyện riêng với Thẩm Họa Minh, càng không muốn để Thẩm Kim Vũ mất hứng.
Cuối cùng, anh cũng nghĩ ra một cách, đó là kêu Thẩm Kim