Thẩm Kim Vũ thấy anh bảo vệ cô thì mỉm cười, tự nghĩ nếu như anh là cha mình thì tốt biết mấy.
Như vậy vừa có thể bảo vệ mẹ, vừa bảo vệ cho cô bé.
Ông Thẩm thấy anh bảo vệ cô, liền biết người con này của mình đã được lòng bên nhà chồng.
Lão ta lập tức hạ giọng, thái độ ôn hòa nhưng mang theo vẻ đau thương quá lố, sụt sùi lên tiếng: “Nhưng hôm qua khi cha gọi điện, Họa Minh nó không thèm để tâm đến lời ta nói, cũng không giúp ta tìm mẹ và em của nó.
Con nói ta phải đối xử với nghịch tử này như thế nào chứ?”
Nở nụ cười mỉa mai, cô tự chế giễu lòng tốt của bản thân mình.
Vốn dĩ là lo cho cha nên mới quay về, thật không ngờ lại bị ông nghi oan là người đã hành hung mẹ kế đến chết.
Trong mắt của cha, cô biết mình không còn là người con mà ông cưng nhất, nhưng không thể ngờ rằng cha đã coi mình là người ngoài từ khi nào.
Lại còn ở trước mặt người ngoài kể khổ, tố cáo cô ngỗ ngược như thế nào, bất nhân bất nghĩa ra sao.
Hoắc Viễn Thành ngồi bên cạnh cô, đến bây giờ anh mới biết cuộc sống của cô ở trong chính căn nhà của mình cũng vô cùng khó sống.
Đến cả cha ruột cũng có thể bỏ rơi cô bất cứ lúc nào.
“Vậy hôm kia cô ấy bị bắt cóc, bị người ta hành hung, ông có biết không?” Anh cất tiếng hỏi.
Giọng nói trầm thấp và lạnh lẽo, không nghe ra được cảm xúc.
Ông Thẩm nghĩ rằng mình đã nói cái gì phật lòng anh, lập tức tiết chế cảm xúc.
Đôi mắt của lão liếc sang Thẩm Họa Minh để cầu cứu nhưng cô lại chỉ chăm chăm cưng nựng Thẩm Kim Vũ, không thèm để ý đến tín hiệu của lão.
Một lúc sau, cả ba người mới rời khỏi nhà họ Thẩm.
Đây có lẽ là lần hiếm hoi Thẩm Kim Vũ cười tươi khi vừa mới bước ra khỏi nhà.
Cô bé nhìn Hoắc Viễn Thành đang đi bên cạnh mình, cất tiếng: “Khi nãy chú đẹp trai lắm đấy.”
“Con bé này.” Cô véo mũi con gái.
Mới có tí tuổi ranh mà đã muốn tập tành trồng hoa rồi, chả biết học của ai.
Anh bật cười, xoa đầu con bé rồi trả lời: “Thật sao? Đẹp như thế nào?”
“Chú bảo vệ mẹ, lại còn khiến cho ông ngoại không thể hung dữ.
Nếu chú là cha của cháu thì tốt biết mấy.”
“Kim Vũ.” Cô gằn giọng.
Đây là con đang kén chồng cho mẹ sao?
“Vậy cháu có thể gọi chú là cha.” Anh mỉm cười đáp lại.
Thực ra thì anh không hy vọng Thẩm Kim Vũ nhanh như vậy đã có thể thích nghi được và chấp nhận anh là cha của con bé.
Nhưng nếu để thời gian quyết định, chắc chắn một ngày nào đó con bé cũng chấp nhận được anh, khi ấy anh có thể công khai nói rằng Thẩm Kim Vũ chính là con gái ruột của mình, hoàn toàn đoàn tụ với nó.
“Cha.” Cô bé không ngần ngại lên tiếng khiến cho anh và