Dương Tâm xây xẩm mặt này.
Loại đàn ông chó má này đang uy hiếp cô sao?
Người phụ trách chi nhánh châu Úc là bạn thân nhất của cô ở nước ngoài, cũng là người dẫn dắt cô bước vào ngành thiết kế.
“Anh Lục nói đùa rồi, là do tôi đơn phương hủy hợp đồng, nếu Lục Thị muốn đuổi việc, vậy thì cũng nên đuổi việc nhà thiết kế của chi nhánh là tôi, không liên quan gì tới Lục Tranh cả! Mấy năm nay anh ấy luôn ở chi nhánh châu Úc cần mẫn làm việc, mở ra thị trường mới cho nhãn hiệu thời trang của Lục Thị, không có công lao cũng có khổ lao. Tổng giám đốc Lục không phân công tự mà đuổi việc anh ấy, anh không sở mấy trăm nghìn nhân viên dưới trướng anh đàm tiếu sao?”
Lục Gia Bách khẽ cười, nhưng ánh mắt không hề có độ ẩm.
Bảo vệ người đàn ông khác thì nhiệt tình lắm, tới lượt anh thì ngay cả bữa cơm không được ăn cùng, anh khiến cô ghét đến vậy sao?”
“E là cô Dương chưa hiểu ý tôi rồi, tôi nói lại một lần nữa. Lê Trường không có mắt nhìn, không thể đảm nhận vị trí phụ trách chi nhánh châu Úc, tôi tước bỏ vị trí của anh ta, thì sẽ có người khác thay thế, đây là chuyện điều động nhân sự bình thường. Chốn công sở tàn khốc, người có năng lực thì mới trụ được.”
Người có năng lực thì mới trụ được cái con khỉ.
Cô cả nhà họ Dương thầm chửi rủa mười tám đời tổ tông của Lục diêm vương, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi nhận nhiệm vụ này. Anh Lục, phiền anh nhanh chóng nói cho tôi biết yêu cầu của em gái anh, tôi sẽ dựa vào yêu cầu của cô ấy để hoàn thành bản thiết kế”
Dứt lời, cô lập tức đứng dậy, cầm lấy chiếc túi trên bàn đi về phía cửa.
Lục Gia Bách xây xẩm mặt mày, đôi môi bạc mỏng mím chặt thành một đường kẻ.
Chạy nhanh thật đấy!
Vội vàng chạy đi câu dẫn đàn ông à?
Đưa mắt tiễn cô xong, anh cầm lấy chiếc điện thoại trên bàn ăn, tìm số vệ sĩ A Khôn và gọi.
“Đi điều tra xem Dưỡng Tâm hẹn ai, hẹn ở đâu?
Phòng bao tầng ba.
Trần Tuấn đẩy cửa bước vào, thấy hai cậu nhóc ăn uống ngon lành, không kìm được mà bật cười: “Ăn chậm thôi, không ai giành của hai đứa đâu”
Dương Tùy Ý thò đầu qua chiếc xiên thịt nướng, nhồm nhoàm gọi “bố Diễn”
Lục Minh cũng ngẩng đầu lên, học theo giọng điệu của cậu, ngây thơ gọi “bố Diễn”.
Cậu Dương lườm: “Đồ không biết xấu hổ..”
Cậu Lục hừ lạnh: “Cảm ơn nhé, quá khen!”
Trần Tuấn cười cười bước tới trước mặt hai