“Bắt nạt anh trai tôi á, muốn chết à!”
Lục Minh thoát khỏi vòng tay của Dương Tâm, phi như một mũi tên húc vào bụng ông Giang.
Sức của con trẻ tuy không lớn, nhưng bụng là nơi yếu nhất của một người, bị cậu húc như vậy, ông Giang cũng ngã thụp xuống đất, ôm bụng thở hổn hển.
Tất cả mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Cảnh tượng này sao trông giống sói con bảo vệ mẹ thế nhỉ?
Dương Tâm vội vàng chạy về phía trước, một tay ôm chặt lấy cậu nhóc, giơ tay vỗ đầu cậu, cau mày hỏi: “Có bị thương ở đâu không?”
Cậu nhóc nhoẻn miệng cười: “Chị Tửu yên tâm, con đã luyện thiết đầu công rồi, đầu con cứng lắm”.
Dương Tâm thở phào nhẹ nhõm, rồi cốc một cái vào đầu cậu, gằn giọng cảnh cáo: “Lần sau không được dùng đầu húc người khác nghe chưa?”
Cậu nhóc bĩu môi, chị Tửu gớm quá đi mất. Nhưng cậu thích, đây mới là phản ứng nên có của một người mẹ.
Dương Tâm thấy ông Giang đang loạng choạng chuẩn bị đứng lên, liền vội vàng kéo Lục Minh ra sau lưng mình bảo vệ, rồi liến thoảng lùi về sau mấy bước,
Động tác ấy khiến rất nhiều người ở đó động lòng.
Thời khắc mẩu chốt, cô dùng bản năng để bảo vệ đứa bé, đó không phải giả vờ.
Dương Tầm nhìn gương mặt của tất cả mọi người, không kìm được liền chế nhạo: “Sao thế, bày binh bố trận hoành tráng thể là để bắt nạt ba mẹ con tôi - một gia đình không nơi nương tựa sao?”
Ba me con?
Đứa bé phía sau rõ ràng là con của nhà họ Lục, sao lại biến thành “ba mẹ con” như lời cô nói rồi?
Người phụ nữ này đúng là không biết xấu hổ!
Tôn Bích Như bước tới đỡ chồng, trừng mắt lườm Dương Tâm, quát: “Minh Minh là con trai của Nhã Nhã, thành con của mày từ bao giờ vậy? Dương Tâm, mày có biết xấu hổ không?"
Chị Giang nhếch mày cười, cúi đầu nhìn cậu nhóc phía sau, hỏi: “Con là con trai của Dương Nhã à?”
Cậu Lục hếch mũi, ngạo mạn như một con chim khổng tước: “Hứ, con phải giám định thân thích với cô ta, bảo đảm sẽ cho mọi người một bất ngờ lớn”
Tôn Bích Như và Dương Nhã nghe vậy liền biến sắc, cả người bỗng run rẩy. Cái... cái gì...?
Giám định thân thích...
Sự trầm mặc bắt đầu.
Biểu cảm trên mặt mỗi người đều khác nhau.
Khi bầu không khí áp bức tới mức sắp nổ tung, cánh cửa phòng chờ đột nhiên