Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 610


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 610

Vẻ mặt Trần Uyên rét lạnh, trong mắt lóe lên tia do dự.

Cô ta có cần đưa Lâm Thanh vào trong gặp mặt bố cô ta không?

Giữa bọn họ có quá nhiều mâu thuẫn, có lẽ để bọn họ ngồi lại nói chuyện với nhau, nút thắt trong liền được gỡ bỏ.

Thời gian của bố không có nhiều, ông luôn nhắc lại tất cả mọi chuyện xảy ra vào bảy năm trước, nếu như để Lâm Thanh gặp mặt ông, hóa giải ân oán năm đó, có khi ông cũng sẽ yên tâm một chút.

Nghĩ đến đây, cô ta từ từ nhắm mắt lại, khóe môi cứng nhắc nói ra một câu: “Mời anh ta lên gặp bố tôi.”

Quản gia lập tức nói vâng, sau đó vội vàng ra khỏi phòng khách.

Sau một lúc, dưới sự dẫn đường của quản gia Lâm Thanh tiến vào trong.

Trần Uyên từ sô pha đứng lên, bước nhanh đến phía cửa cầu thang.

Quản gia thấy Lâm Thanh đứng ngây ra tại chỗ, liền đưa tay đẩy nhẹ cánh tay anh, thấp giọng nói: “Cô chủ muốn anh cùng cô lên trên, còn đứng ngây ra đó làm gì?”

Lâm Thanh phản ứng lại, vội vàng cất bước đi lên trên.

Đi lên lầu hai, Trần Uyên đột nhiên dừng bước, lạnh nhạt nói: “Bất kể là bố em có nói gì, em cũng hi vọng anh có thể nhường ông ấy, ông ấy sống không quá ba ngày nữa rồi.”

Lâm Thanh mím đôi môi mỏng, khó khăn thốt ra một chữ: “Được.”

Trong phòng ngủ.

Bố Trần đã ngồi dựa vào đầu giường, đang ôm ngực thở hổn hển.

Trần Uyên trông thấy liền vội vàng chạy lại, chuẩn bị đỡ ông ta nằm xuống lại.

Bố Trần không chịu, đẩy cánh tay Trần Uyên ra.

“Bố không sao, thuốc mà Dương Tâm tiêm cho bố giúp bố thoải mái hơn nhiều rồi, con đến nhà bếp căn dặn một chút, để bọn họ làm thêm vài món ăn, cuối cùng mời anh Lâm ở lại ăn cơm.”

Trần Uyên nhíu mày.

Cô ta không ngốc, làm sao lại không nghe ra bố đang muốn cô ta tránh đi.

“Anh Lâm sợ là ăn không nổi cơm canh đạm bạc nhà chúng ta, vậy nên chúng ra đừng tự làm mình mất hứng nữa, con gọt cho mọi người ít trái cây, bố cứ nói chuyện của bố đi.”

không phải là người tham lam danh lợi tiền bạc, năm đó

ông đối phó với nhà họ Lâm chắc chắn vì nguyên nhân khác.”

“Không có, không có nguyên nhân khác, tôi đối phó nhà họ Lâm, đơn thuần chỉ là muốn chiếm đoạt quyền lực mà thôi, cậu đừng nghĩ nhiều.”

Lâm Thanh nhìn ông ta bằng ánh mắt lạnh lùng: “Ông thật sự không chịu nói? Tháo gỡ khúc mắc trong lòng tôi, quãng đời còn lại của con gái ông e là sẽ không được yên ổn, có lẽ cả đời này chúng tôi phải sống trong oán hận.”

“Không.” Bố Trần vùng ngồi thẳng dậy, nắm chắc lấy cánh tay anh ta, nóng ruột nói: “Con bé đang mang thai, các cậu sẽ có một gia đình hạnh phúc, cậu phải đối xử tốt với nó, nếu không tôi có làm quỷ cũng không buông tha cho cậu.”

Lâm Thanh cười nhẹ, gương mặt anh tuấn lại không có cảm xúc gì, trong mắt là một mảnh lạnh lùng băng giá.

“Muốn tôi đối xử tốt với cô ta cũng được, ông phải nói cho tôi biết vì sao bảy năm trước ông muốn làm nhà họ Lâm sụp đổ, nếu không tôi sẽ luôn luôn nhớ bố tôi là bị chính ông ép chết, đối đãi với con gái kẻ thù, ông nghĩ rằng tôi sẽ toàn tâm toàn ý mà yêu cô ta sao?”

Bố Trần chậm rãi buông cánh tay anh ra, vẻ mặt trở nên phức tạp: “Cậu thật sự muốn biết? Có lẽ đợi cậu biết được rồi cậu sẽ lại hối hận.”

“Ông nói đi, tôi nghe.”

Trầm mặc một hồi lâu, bố Trần mới nhẹ nhàng nói: “Bỏ đi bỏ đi, cậu khăng khăng muốn biết, tôi muốn giấu cũng không giấu được, có lẽ cậu biết rồi, sau này sẽ đối đãi với con gái tôi tốt hơn, mẹ của Trần Uyên chết trong tay bố cậu, tôi chính là thay vợ mình báo thù, nên mới ra tay với nhà họ lâm, còn về việc sắp xếp cho cậu và mẹ kế cậu lên giường, đơn giản chỉ là vì muốn tách cậu với Trần Uyên ra, bởi vì tôi không cách nào chấp nhận được con gái mình lại yêu đương với con trai của hung thủ thật sự giết chết mẹ nó.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện