Bức ảnh này Trần Kỳ cũng có ấn tượng.
Đó là lần đầu Thẩm Tô Khê chụp chung hai người.
Nửa năm trước, Giang Cẩn Châu chẳng nói chẳng rằng mà bay một mạch về nước, còn thay đổi luôn cả tính cách. Trần Kỳ cho rằng lãng tử quay đầu, ngờ đâu ở chung mấy tháng, anh phát hiện cậu ta chỉ đang ngụy trang mà thôi!
Chẳng qua Giang Cẩn Châu chỉ từ rồng bay trong sóng hóa thành rồng nhỏ bé bỏng để tán gái!
Thế nhưng tiểu tiên nữ kia lại thích bộ dạng ôn tồn lễ độ thế này.
Không bao lâu, hai người ở bên nhau.
Lúc biết chuyện, Trần Kỳ chỉ cảm thấy bông hồng kiều diễm nhà người ta đã cắm nhầm phải hố phân nhà mình.
Mẹ nó.
Cái thế giới chỉ nhìn nhan sắc chết tiệt này!
Cùng lúc Trần Kỳ đang khinh bỉ trong lòng, Giang Cẩn Châu đi dọc ven đường, mấy ngọn cỏ khe khẽ đâm vào chân anh, côn trùng bay lởn vởn theo tia sáng.
Bóng dáng cao dài rọi xuống lề đường, anh ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
Ánh trăng len lỏi qua những nhánh cây, rải rác từng tảng sáng xuống bên dưới. Tia sáng rọi xuống, khắc họa khuôn cằm và yết hầu nam tính của anh, trượt xuống cổ áo sơ-mi lỏng lẽo; gió thổi từng cơn, cà vạt màu xanh đen cũng bị cuốn lên xương bả vai.
Gió đêm thu mang theo mát lạnh dìu dịu, nhưng anh chỉ cảm thấy nóng nực, anh cởi bỏ cà vạt, sau đó mới tiếp tục dán mắt lên điện thoại.
Anh tương đối hiểu tính tình Trần Kỳ, cậu ta nói như vậy, chắc chắn không phải chỉ có mỗi một bức ảnh chụp.
Quả nhiên.
Chưa tới ba phút, chuông thông báo tin nhắn vang lên cùng tiếng vo ve của côn trùng.
''Cô Thẩm, tôi cảm thấy chuyện của chúng ta không thành, nhưng cô cũng không thể vội vàng chối bỏ như vậy được. Cho dù không thành vợ chồng, chúng ta vẫn có thể phát triển quan hệ khác.''
Bàn của Thẩm Tô Khê ở trong góc, gần với cột tường, vừa vặn che khuất Trần Kỳ, tiện cho anh ta làm loại chuyện thêm dầu vào lửa này.
Cách thật gần, ghi âm vô cùng rõ ràng.
Trong video dường như có tiếng cười.
Giang Cẩn Châu châm thêm một điếu thuốc, chỉnh âm lượng lớn hơn, kéo thanh thời gian về phía đầu, nghe lại lần nữa.
Thẩm Tô Khê quả thật cười khẽ, một nụ cười không rõ ý vị.
Anh còn chưa kịp nghiên cứu, đã nghe thấy cô trong video nói: ''Quan hệ khác?''
Giọng nói thanh thanh, không nghe ra cảm xúc gì.
''Đúng vậy, tôi cảm thấy cô Thẩm rất thích hợp để làm....''
Video đến đây im bặt, rõ ràng là đã bị Trần Kỳ chỉnh sửa
Sắc mặt Giang Cẩn Châu trầm xuống.
Con người Trần Kỳ đùa giỡn có chừng mực, ngay lúc đối phương giận dữ, anh gửi bản video hoàn chỉnh qua.
Giang Cẩn Châu nhanh chóng nghe tiếp trọng điểm--
''Khách hàng của tôi.''
''.....''
AAB: ''Cậu chơi tôi?''
Trần Kỳ: ''Yên tâm đê, bạn gái cậu tạm thời còn đang chướng mắt người kia.''
AAB: ''Cậu cảm thấy mắt ai cũng mù giống cậu?''
Giang Cẩn Châu nhẹ nhõm cả người, không dây dưa với Trần Kỳ nữa.
Anh hơi do dự, dời ngón tay khỏi chỗ ''Thêm vào danh sách đen'', nhắn hỏi người đàn ông kia là ai.
Trần Kỳ lập tức trả lời: ''Không biết.''
''.....''
Nghe ngóng cả nửa ngày, tên của người ta cũng chưa nghe được.
Con cẩu này còn lợi ích gì nữa??
Giang Cẩn Châu nhíu mày nhắn qua hai chữ: ''Cút đi.''
Trần Kỳ châm chọc nhắn thêm ''Màu xanh neon trên đầu cậu sáng chói quá'' nhưng chỉ thu lại được ''Tin nhắn đã gửi nhưng đối phương từ chối nhận''.
Trần Kỳ: ''......''
Sau khi bỏ mặc Trần Kỳ tự sinh tự diệt, đầu ngón tay Giang Cẩn Châu di chuyển, bấm vào avatar của Thẩm Tô Khê, viết rồi lại xóa, xóa rồi lại viết.
Cuối cùng chỉ nhắn mấy chữ.
''Anh nhớ em.''
Một giây trước khi nhận được tin nhắn này, Thẩm Tô Khê bị Thẩm Thanh bắt lại.
Bữa ăn kết thúc nhanh chóng, cô dư dả thời gian đi dạo trung tâm thương mại, lúc bước ra, chưa đi được mấy bước, cô đã chạm mặt Thẩm Thanh, trên tay bà là Cẩu Đản vừa mới bị triệt sản xong, vẻ mặt ''miêu sinh không còn gì để luyến tiếc''.
''Mẹ, sao mẹ lại ở đây?'' Cô sờ sờ mũi, chột dạ không dám nhìn bà.
Thẩm Thanh vốn định bất ngờ dò hỏi, bà hẹn bác sĩ thú y trước nửa tiếng để về sớm, nào ngờ đứa con gái không tim không phổi này còn cho bà một kinh hỉ.
Bà không thèm nhìn cô, quay mặt bước đi.
Thẩm Tô Khê bẽn lẽn theo sau, dọc đường, cả hai không nói với nhau lời nào.
Cuối cùng vẫn là Thẩm Tô Khê chịu thua trước, vội vàng giải thích, đem nước bẩn hắt lên đối tượng xem mắt.
''Mẹ, do mẹ chưa thấy thôi, không nói tới gương mặt, nhưng anh ta còn không cao bằng con nữa. Nếu con đi giày con gót đứng bên cạnh sờ đầu anh ta, có khác gì đi với cháu trai đâu?''
Nói như vậy cũng thật xin lỗi cháu trai của cô.
Lời này nghe cứ kỳ quái thế nào, Thẩm Thanh xụ mặt hỏi: ''Rảnh rỗi sờ đầu người ta làm gì?''
Mẹ mình chú ý nhầm chỗ, Thẩm Tô Khê nhất thời không phản ứng kịp, vội vã thay đổi đề tài: ''Anh ta cả bữa cơm chỉ ăn rau củ, vừa nhìn đã thấy không dễ sinh nở.''
Thẩm Thanh liếc mắt nhìn cô, làm như không nghe thấy ba chữ ''dễ sinh nở'' kia, tiếp tục nói: ''Ăn rau củ tốt cho sức khỏe, chứng minh cậu ta có chế độ ăn lành mạnh.''
''......''
Hẻm Linh Lan về đêm nhiệt độ tương đối nóng, Thẩm Tô Khê nói đến miệng lưỡi khô khốc. Cô mở tủ lạnh lấy hộp dưa hấu ra, vừa bóc màng bọc vừa nói: ''Anh ta đưa con salad và xúp bò hầm sau khi con thanh toán tiền bít-tết.''
Cô nhìn Thẩm Thanh ngồi trên ghế sofa: ''Bác gái nói đúng, người này quả thật rất biết cách sống. Ăn một bữa cơm không tốn tiền còn kéo thêm được khách hàng.''
Cô kể lại chuyện đẩy mạnh tiêu thụ cho mẹ mình nghe.
Thẩm Thanh tức khắc cạn lời.
''Về sau mẹ đừng làm mấy chuyện thế này nữa. Con không có đối tượng là do kén chọn quá thôi. Mấy người có tuổi độc thân còn sót lại không phải vì bọn họ chán ngắt hay sao, nói rằng điều kiện tốt, tính tình ôn hòa, chẳng qua là dư lại không ai chọn mà thôi.'' Cô quơ quơ ngón tay: ''Tóm lại là không xứng với con.''
Thẩm Thanh: ''......''
Mồm mép thế này thì quả thật chẳng ai xứng bằng.
Khóe môi Thẩm Thanh giật giật, bà còn muốn nói gì đó, Thẩm Tô Khê đã bật ngón cái giành trước: ''Mẹ yên tâm, tới lúc đó, con rể của mẹ sẽ đem tám người khiêng kiệu đỏ tới huênh hoang đón con.''
Thẩm Thanh chỉ nói: ''Tìm được bạn trai rồi lại tính.''
Không lâu sau, bà bị cuộc họp video gọi đi.
Thẩm Tô Khê mở điện thoại ra nhìn giờ, góc bên phải màn hình có chấm đỏ thông báo.
Cô cho dưa hấu vào miệng, còn chưa kịp cắn, ánh mắt không nhịn được dán chặt vào ba chữ trên màn hình, theo bản năng nuốt nước bọt một cái, suýt nữa nuốt cả hạt dưa vào.
Người này đột nhiên bị ấm đầu sao??
Hơi nóng dần men lên, Thẩm Tô Khê thở dài, hướng đầu về phía điều hòa. Điện thoại cô bỗng rung lên, cô cầm không chắc, suýt bị rơi xuống.
Màn hình hiện lên ''Winter'', là nickname cô đặt cho