Thẩm Tô Khê ăn không ngồi rồi hết 10 ngày ở Bắc thành.
Thẩm Thanh thấy bộ dạng hấp hối như sắp chết của cô, đành "thả cửa" đuổi cô về.
Sau khi về Việt thành, Thẩm Tô Khê dọn đồ tới Bích Hải Loan trước tiên, rồi hẹn gặp Tần Mật tại một quán bar gần đó vào buổi tối.
Mới 8 giờ, trong bar chỉ rải rác vài người.
Qua một lúc, nữ ca sĩ mặc váy dài bước tới giữa sân khấu, sương khói bao bọc xung quanh, bản nhạc jazz du dương thanh thoát, phiêu ra giữa ánh đèn mờ ảo.
Lúc này thanh âm của Tần Mật mới vang lên: "Nghĩ cũng lạ, thế mà mẹ mày thả mày về Việt thành thật."
Cô vẫn cảm thấy có chút khó tin khi Thẩm Tô Khê trở lại sớm thế này.
Thẩm Tô Khê nâng ly rượu, ngón tay bị ánh đèn chùm màu hoàng hôn hắt vào, tạo cảm giác nhu hòa mơ màng.
Qua một lát, cô thu tay lại, chống cằm, vẻ mặt uể oải: "Mẹ tao chê tao nói nhiều quá, làm phiền bà ấy dưỡng sức."
"......"
Lý do vớ vẩn thế này chỉ có thể lừa được con nít.
Hai người im lặng một hồi.
Đột nhiên nhớ ra, Tần Mật chủ động nhắc đến chuyện Thẩm Tô Khê chia tay, trong giọng nói không nén được tia vui sướng khi người gặp họa: "Hay để lát nữa tao yêu cầu ca sĩ hát cho mày bài 《Chia tay trong nước mắt》?"
Một tuần trước, Tần Mật biết tin Giang Cẩn Châu dứt khoát đồng ý đề nghị chia tay của Thẩm Tô Khê, cô kinh hãi một phen.
Nhưng cô lập tức nhớ đến điều thứ ba mình từng đưa ra: Nếu Thẩm Tô Khê muốn chia tay, phải đồng ý dù bất cứ lý do nào.
Theo lý thường tình hẳn là như vậy.
Chỉ là cô không nghĩ con người Giang Cẩn Châu hóa ra thành thật thế này.
Mấy ngày sau đó, cô vô tình gặp anh trên đường, trên mặt đối phương không có vẻ gì là khổ sở.
Cô lập tức hiểu rõ: Giang gâu gâu lại đang chuẩn bị tung tuyệt chiêu.
Thẩm Tô Khê đơ người, liếc mắt nhìn Tần Mật một cái, ánh mắt hàm chứa tia khiển trách "Tao đã thương tâm như vậy mà mày còn thêm dầu vào lửa".
"Làm sao tao dự kiến được chuyện giả chia tay thành thật?"
Thẩm Tô Khê uống một hớp rượu, cổ họng nóng rát, qua một lúc cô mới nói: "Tao cũng không hề kề dao vào cổ bắt anh ấy đồng ý, tại sao lại đồng ý chứ?"
Ánh đèn sặc sỡ đong đưa qua lại khiến người ta có cảm giác như đang xem đèn kéo quân.
Trong chớp mắt, ý thức của cô trở lại ngày chia tay.
Ngày đó, cô hẹn Giang Cẩn Châu ở "7-ELEVEn".
Trùng hợp là trời đổ mưa, tựa như lần đầu bọn họ gặp nhau.
Cô lảm nhảm nửa ngày, thấy đã đến thời điểm, cô nói: "Chúng ta chia tay đi."
Mặc dù không phải thật lòng nhưng lúc nói những lời này cô vẫn hơi nghẹn ngào.
Giữa tiếng mưa rơi tí tách, giọng nam trầm thấp cắt ngang câu "Chờ em về Việt thành, chúng ta tái hợp" mà cô chưa kịp nói.
Thẩm Tô Khê ngẩn cả người.
Anh vừa mới nói gì đó?
"Được."
Trước khi tới, cô đã nghĩ đến ngàn ngàn vạn vạn khả năng, ví dụ như Giang Cẩn Châu lì lợm la liếm, quỳ xuống đất kêu rên, giả ngây giả dại,...!
Tóm lại là không đồng ý.
Để đối phó những trường hợp đó, cô thậm chí nghĩ sẵn văn mẫu trả lời.
Đại loại là: "Tình cảm đôi ta sâu đậm như vậy, cần gì phải gặp mặt sớm chiều."
"Anh không thể gây rối như vậy được, chúng ta phải lấy đại cục làm trọng, hiểu chưa?"
" Anh phù hợp với người tốt hơn, không phải người tốt nhất như em."
Nhưng cô chẳng kịp dùng một câu nào.
Người bạn trai yêu cô tận xương tận tủy, thế mà sảng khoái đồng ý lời đề nghị chia tay.
Lúc trước cô nói gì ấy nhỉ--
"Nhưng chắc là Châu Châu không đồng ý đâu."
"Dù sao anh ấy cũng yêu tao sâu đậm như vậy."
"Nếu lúc đó anh ấy một hai đòi thắt cổ thì tao phải làm gì bây giờ?"
Vả mặt đau quá.
Cách mấy trăm km, cô có thể cảm nhận được bộ dàng cười đến run rẩy của Tần Mật, tràn ngập sự khinh bỉ.
Quả nhiên, Tần Mật chế giễu một câu còn chưa đủ: "Có người rảnh rỗi tự đào hố chôn mình, thật thê thảm."
"......"
Chuyện náo nhiệt ai lại không muốn hóng, Tần Mật ngẩng đầu lười nhác hỏi: "Nhưng mà cậu ta chỉ nói một chữ vậy thôi hả?"
Thẩm Tô Khê lắc đầu, đuôi mắt rũ xuống: "Anh ấy còn nói gần đây thời tiết lạnh, dặn tao nhớ giữ ấm, đừng để bị cảm, đừng thức khuya, ít ăn đồ cay nóng, không tốt cho dạ dày..."
Tần Mật suýt thì bị sặc, cô trừng mắt: "Cậu ta thật sự nói như vậy?"
"Ừ." Thẩm Tô Khê ủ rũ, ngón tay cọ cọ quầy bar: "Anh ấy vừa nói vậy tao liền cảm thấy mình không phải con người."
"......"
Tần Mật nghĩ thầm.
Không phải mày không giống con người, mà là Giang Cẩn Châu quá trà xanh.
Nhìn bộ dạng hối hận của bạn tốt, Tần Mật khuyên nhủ: "Thôi quên đi, đã mấy ngày rồi, mày cũng nên tìm cậu ta để xin tái hợp."
Tần Mật rõ tính nết Thẩm Tô Khê trong lòng bàn tay.
Dưới góc nhìn của tổ tông này: Tái hợp tương đương nhận thua, mà nhận thua có khác gì xin lỗi.
Tính tình Thẩm Tô Khê trước giờ cứng đầu, ngoại trừ Thẩm Thanh, tạm thời không còn ai khác có thể khiến cô không hề băn khoăn mà nói "xin lỗi".
Nhưng không biết vì sao, Tần Mật cam thấy Giang trà xanh có thể làm được.
Thẩm Tô Khê bị lời khuyên này làm nghẹn.
Xin?
Cô là người không có cốt cách thế sao?
"Tao về Việt thành đã được 7 giờ 48 phút." Khóe môi cô đột nhiên dẩu xuống: "Vậy mà anh ấy không tới tìm tao."
Sợ Giang Cẩn Châu không biết cô đã về, cô còn đăng hẳn 10 bài lên vòng bạn bè, tất cả đều cùng nội dung: "Tôi về Việt thành rồi!"
Bởi vì không giới hạn quyền riêng tư, toàn bộ người trên wechat đều nhìn thấy, đều cho rằng cô động kinh, hoặc là internet bị hỏng, đăng liền 10 cái y chang nhau.
Cô đã vứt bỏ thể diện như vậy, thế mà Giang Cẩn Châu không phản ứng chút nào.
Tần Mật hỏi lại: "Thì?"
Thẩm Tô Khê cười lạnh: "Anh ấy không tới tìm tao, tao cũng không đi gặp anh ấy."
Tần Mật bật cười: "Mày chỉ được cái to mồm thôi, tới lúc đó lại chẳng vội vã xin tái hợp."
Thẩm Tô Khê: "......"
Lần này tạo hóa còn ban cho mày khả năng tiên tri?
"Dám đánh cược không? Cược dây chuyền bướm xanh của《GLARE》?" Tần Mật chỉ tay vào hình ảnh trên tạp chí, khóe môi cong lên.
Thẩm Tô Khê không dám đồng ý.
Tần Mật hiểu rõ, giả vờ lấy điện thoại ra: "Để tao gọi hỏi dì tao xem quầy trưng đồ ở nhà còn chỗ để không."
"?"
"Ây da quên mất, cái quầy đó cũng do mày thua cược đưa tao mà."
"......" Im miệng đi.
Đột nhiên, tiếng người đàn ông gần đó vang lên: "Tôi là loại người sẽ ăn lại cỏ cũ sao?"
Theo bản năng Thẩm Tô Khê ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, cô chợt nâng giọng: "Cỏ cũ thì làm sao? Nó không thơm à?"
Trung Quốc có câu thành ngữ "Ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ", thường dùng để chỉ những cặp đôi đã chia tay, quyết tâm không tái hợp.
Người đàn ông kia: "......"
Tần Mật: "......"
"Cô là ai?" Người đàn ông mất kiên nhẫn nhướng mày.
Tần Mật cũng cảm thấy mất mặt thay, cô vội vàng xin lỗi người kia, rồi đưa tay chỉ lên đầu,