Lúc nghe nói Giang Cẩn Châu bị cảnh sát "mời" đi rồi, Trần Kỳ lập tức chạy tới cục cảnh sát, tuy rằng chỉ định đến làm quần chúng ăn dưa.
Tới vừa đúng lúc hai bên đang hòa giải.
Hay nói thẳng ra, hai bên dùng tiền dùng quyền đổi lấy sự êm đẹp.
Giang Cẩn Châu vừa bước khỏi cửa cục cảnh sát, Trần Kỳ liền hỏi: "Cậu gây ra chuyện xấu như vậy mà ông Giang còn chưa tức giận sao?"
Trần Kỳ không biết, hóa ra người oai phong một cõi trên thương trường như Giang Vọng lại là một người ông hòa ái dễ gần như vậy.
Còn có thể tha thứ cho hành vi gây rối y hệt Chu U Vương(*) thế này.
(*)Chu U Vương là vua nước Chu, vương hậu là Bao Tự.
Bao Tự không thích cười nên Chu U Vương đã tìm đủ cách để khiến nàng cười.
Khi đó, quanh đất nhà Chu cai trị xây nhiều tháp dầu để khi có giặc kéo đến thì đốt các cột lửa báo hiệu cho chư hầu đến cứu.
Chu U Vương chợt nghĩ ra việc đốt lửa lừa các chư hầu chạy đến.
Không thấy giặc đâu, bọn họ ngơ ngác nhìn nhau, Bao Tự thấy vậy liền bật cười khúc khích.
Sau đó, các chư hầu lại bị Chu U Vương lừa lần nữa để Bao Tự cười nên khi có giặc đến thật, Chu U Vương đốt lửa nhưng không có chư hầu nào tới do nghĩ đó lại là trò đùa của Chu U Vương, dẫn đến việc nhà Chu bị bại.
Giang Cẩn Châu cài cúc áo vest, không trực tiếp trả lời câu hỏi của Trần Kỳ mà nói: "Mấy năm gần đây "GLARE" vẫn luôn xuống dốc, chẳng bao lâu sẽ bị các nhãn hiệu mới vượt mặt.
Một đối tác đã mất đi giá trị thương mại thì nhân lúc chưa muộn, phải cắt đứt quan hệ càng sớm càng tốt."
Trần Kỳ nghe hiểu.
Sau lưng Giang Cẩn Châu có Giang gia, đừng nói là đánh vài người, chỉ cần không chạm đến điểm mấu chốt, Giang gia sẽ luôn đứng về phía anh.
Bên phía "GLARE", dù có hận Giang Cẩn Châu đến đâu, nhưng nếu đối đầu với toàn bộ người họ Giang thì chẳng khác gì châu chấu đá xe.
Chấm dứt hợp đồng xem như đã là nước đi táo bạo nhất có thể của bọn họ.
Như vậy xem ra, Giang thị dường như mới là bên được lợi sau cùng, Thái tử Giang gia không những ra oai bảo vệ bạn gái một phen, còn thuận tiện khiến một đối tác hết giá trị tự động rút khỏi thế cuộc.
Nước cờ vừa đủ khôn khéo.
Trần Kỳ vỗ vai anh một cái: "Đầu óc của cậu đúng là không đơn giản."
Giang Cẩn Châu làm như không nghe thấy Trần Kỳ nói mình âm hiểm, anh chỉ cười vu vơ một cái.
Chuyện đánh phải người là anh em thân thiết của đối tác, Giang Cẩn Châu không dự đoán được.
Ngay lúc đó anh không rảnh cân nhắc lợi hại, chỉ muốn thay Thẩm Tô Khê xả giận.
Nói cách khác, dùng phương thức này "đuổi" GLARE đi không nằm trong tính toán của anh.
Chẳng qua, sự tình đã phát triển đến nước này, hối tiếc cũng không được gì, chỉ có thể biến cục diện theo hướng có lợi nhất cho mình.
Trần Kỳ đột nhiên nhớ ra một chuyện: "Phải rồi, thằng Thạch Tấn bị điên sao? Lần trước ở hội quán Lam Hải không phải bị cậu đánh sợ tới mức tè ra quần hả? Sao còn có dũng khí đem video quay lại cảnh cậu đánh nó đi tố cáo?"
Vừa nói xong, Trần Kỳ liền phát hiện điểm không thích hợp: "Khoan đã, đoạn video đó là cậu đưa cho Thạch Tấn đúng không? Tôi nói mà, cậu giữ loại chứng cứ phạm tội này lại làm gì, hóa ra là chờ tới lúc này."
Tuy nói như vậy, Trần Kỳ vẫn không rõ mục đích của Giang Cẩn Châu là gì.
Giang Cẩn Châu bình thản đáp: "Không phải do cậu dạy hay sao?"
"?"
Tôi không phải tôi không có cậu đừng nói bậy.
Trần Kỳ nhất thời không nói nên lời: "Tôi dạy cậu tự đào hố chôn mình lúc nào?"
Giang Cẩn Châu cười cười, biểu tình như đang miệt thị "Thưởng cho cậu một chữ "dạy", cậu lại tưởng mình là thầy của tôi thật".
"......"
"Bán thảm chẳng lẽ không phải do cậu dạy?"
"......?"
Bán thảm cái gì?
Còn đang muốn nói tiếp, Trần Kỳ chợt phát hiện bên cạnh rào chắn thấp thoáng bóng dáng quen thuộc, anh lập tức nuốt lời định nói xuống.
Anh tiến lên vài bước, xác định rõ người đó là ai rồi mới mở miệng: "Cậu nhìn xem đằng trước có phải là Thẩm Tô Khê không?"
Giang Cẩn Châu lập tức nhìn sang, ngừng lại vài giây, sau đó nói với Trần Kỳ: "Cậu đi trước đi."
Trần Kỳ:?
Nhanh như vậy liền không thèm nhận bạn bè nữa?
Trần Kỳ u oán liếc mắt nhìn người anh em plastic yêu đương não tàn này, sau đó nhận mệnh rời đi một hướng khác.
Giang Cẩn Châu đứng yên một lúc, rồi mới nhấc chân bước về phía trước.
Thấy Thẩm Tô Khê ở đây, anh cũng không thấy lạ.
Chuyện anh đến cục cảnh sát đã lan truyền khắp giới thượng lưu Việt thành.
Tần Mật cũng là con nhà hào môn, lại có quan hệ hợp tác với "GLARE", đương nhiên sẽ nghe người ta đồn thổi chuyện này, mà càng đương nhiên, cô sẽ nói cho Thẩm Tô Khê biết.
Bởi vì dự liệu được chuyện này, anh mới có thể nhân cơ hội khiến đoạn video kia có công dụng.
Anh thừa nhận, sau khi xác định được tâm ý của Thẩm Tô Khê, anh càng trở nên ngày càng tham lam.
Muốn cô yêu anh nhiều hơn một chút.
Tiếng bước chân từ xa tới gần.
Như có dự cảm, Thẩm Tô Khê quay đầu lại nhìn, hai mắt cô sáng lên, khiến cả khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu nào cũng tràn ngập sức sống trở lại.
Tầm mắt Giang Cẩn Châu chậm rãi dừng lại trên khuôn mặt cô.
Bình thường, Thẩm Tô Khê xuất hiện trước mặt anh đều trang điểm đẹp đẽ, rất ít khi lôi thôi lếch thếch như hôm nay, mặc quần ngủ đi dép lê, đến cả áo khoác còn cài lệch cúc.
Cảm nhận được ánh nhìn của anh, Thẩm Tô Khê tự cúi nhìn chính mình, sau đó cô hít một hơi thật sâu, vẻ mặt không thể tin tưởng nổi.
??
Cô đã cùng vẻ ngoài ma chê quỷ hờn này chạy mấy km hay sao?
Cư dân mạng nói không sai, tình yêu quả nhiên khiến con người ta mất trí.
Cô đau xót nhếch môi, cả người toát ra đầy vẻ bi thương-- bị bộ dạng xấu xí của mình làm cho đau lòng!
Vừa mới xoay mặt đi, tiếng nói trầm thấp của người đàn ông bên cạnh đã vang lên: "Em ăn chưa?"
Thẩm Tô Khê quay mặt lại, bĩu môi ném cho anh biểu tình "Đến quần em còn không kịp thay, làm gì có thời gian ăn cơm".
Giang Cẩn Châu mím môi, nói: "Vậy đi ăn trước đã." Anh ngừng lại một chút: "Có chuyện gì, ăn xong rồi lại nói."
Thẩm Tô Khê không đáp, thành thật mà nói, bây giờ cô chẳng muốn ăn chút nào.
Không chỉ bởi vì một chuyến tới cục cảnh sát của anh, chủ yếu là vì bộ dạng nhếch nhác của cô lúc này, nếu tiếp tục vi vu ngoài đường, lỡ như gặp người quen thì sao? Chẳng lẽ hình tượng xinh đẹp diễm lệ của cô cứ thế mà bị hủy hoại?
Không đúng, chính xác thì đã bị hủy hoại rồi.
Giang Cẩn Châu quan sát nét mặt của cô, trong vài giây ngắn ngủi đã chuyển từ "Dung nhan tuyệt sắc trên thế gian này cuối cùng cũng vì tình yêu mà suy tàn", "Còn ăn? Sao anh không ăn nốt quần ngủ dép lê của em luôn đi?" biến thành "Thôi vẫn nên ăn thì hơn, đã để gương mặt này chịu thiệt, không thể để dạ dày cũng thiệt thòi."
"......"
Tần Mật hình dung không sai, Thẩm Tô Khê xác thật có năng lực biến tình huống bi thảm thành hài kịch.
Khiến bao phiền muộn trong lòng giải tỏa không ít.
Thẩm Tô Khê không biết mình đã trở thành rạp xiếc trung ương trong mắt Giang Cẩn Châu, cô nghiêm túc duỗi thẳng eo lưng, bước đi ngay ngắn, quang minh lỗi lạc như "Chỉ cần mình đủ tự nhiên, sẽ không ai chú ý tới mình".
Giang Cẩn Châu nén cười, đuổi theo sau cô.
Cách đó mấy thước, không biết nghĩ đến cái gì, Trần Kỳ đột nhiên quay lại, nhìn hai người bọn họ đi cách nhau một khoảng, anh dường