Thẩm Tô Khê cứng đờ người, cô do dự ngẩng đầu lên.
Cậu thiếu niên phía trước đã không còn dáng vẻ tối tăm nữa.
Đầu tóc cậu cắt ngắn gọn gàng, khiến đôi gò má càng thêm nam tính, làn da dường như ngăm đen một chút, nhưng vẫn tính là trắng trẻo, chính là trắng kiểu khỏe mạnh.
"Lâm An là anh trai tôi." Ánh mắt Lục Lễ dịu dàng đảo qua Hạ Hòa rồi mới nhìn về phía cô.
Giọng nói của cậu không mặn không nhạt, tựa như chỉ đang nói một sự thật khách quan, nhưng đôi mắt kia nhìn cô sâu hun hút.
Giống như trong nháy mắt, đất trời đột nhiên mông lung ảm đạm, hơi lạnh theo cơn gió thổi vào mắt cô.
Cô vô thức hoảng hốt: "Tuyết rơi rồi sao?"
Cô đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi, Lục Lễ bất giác giật mình.
Hạ Hòa phản ứng đầu tiên: "Không có."
Thẩm Tô Khê dụi mắt, khịt mũi một cái, rồi ngồi xuống bậc thang phía trước.
Thấy người đối diện còn bất động, cô cười khẽ, vỗ vào vị trí bên cạnh: "Ngồi đi."
Lục Lễ không đáp, cậu liếc mắt nhìn Hạ Hòa, đợi cô bé rời đi rồi mới ngồi xuống.
Thẩm Tô Khê rụt đầu vào khăn choàng cổ: "Chị không biết hóa ra Lâm An còn có một người em trai."
Thanh âm của cô không rõ ràng, Lục Lễ phải ngẫm một lúc mới nghe ra ý cô.
Cậu xoa chân, đặt hai tay lên đầu gối, nặng nề nói: "Lúc tôi năm tuổi, cha mẹ tôi ly hôn, anh trai theo mẹ, tôi theo cha."
Lần đầu tiên Thẩm Tô Khê nghe cậu nói một lời dài như vậy, cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cậu.
Như đang nhớ lại, ánh mắt cậu nhìn xa xăm, giọng nói càng lúc càng trầm.
"Sau khi anh tôi tới Bắc thành, chúng tôi vẫn ngầm liên lạc.
Anh ấy kể rất nhiều chuyện, về môi trường mới, bạn bè mới, còn có..."
Người anh thích.
Lâm An không biết, khi nghe anh miêu tả những thứ đó, trong lòng Lục Lễ cũng nảy sinh khao khát được trải nghiệm những thứ như vậy.
Muốn cảm thụ cuộc sống của anh, muốn biết người con gái anh thích như thế nào.
Lục Lễ im lặng, một lúc sau mới lảng sang chuyện khác: "Tôi đã hứa với anh ấy, khi tôi thi đậu Nhất Trung nhất định sẽ tới tìm anh ấy.
Chẳng qua, cả hai chúng tôi đều không đợi được đến lúc đó."
Đang nói, cậu đột nhiên dừng lại, lấy hộp thuốc lá trong túi ra, đưa một điếu lên ngậm, nhưng nửa đường bị Thẩm Tô Khê chặn lại.
Cậu nhíu mày nhìn sang, Thẩm Tô Khê chậm rãi bẻ điếu thuốc làm đôi: "Anh trai cậu không thích người hút thuốc."
"......"
Lục Lễ cất hộp thuốc lá, đột nhiên cười một cái: "Chị không phải anh tôi, cũng không phải chị dâu tôi, quản nhiều như vậy làm gì?"
Câu đùa này không làm bầu không khí bớt căng thăng, ngược lại, mọi thứ dường như thêm lạnh lẽo.
Ký ức vụn vặt trong đầu Thẩm Tô Khê dần thức dậy--
Đó là một mùa đông vào bảy năm trước.
Ngày đó, trời lạnh thấu xương, chỉ cần thở một cái, cơn gió lạnh lẽo theo đó xông vào cổ họng, buốt đến đau nhói.
Cô ngẩng đầu, nhìn tuyết rơi ngoài của sổ.
Tuyết trắng không tì vết.
Sau đó, ký ức cô dần mơ hồ, chỉ nghe thấy tiếng loảng xoảng, khi hoàn hồn, cô đã trốn về nhà.
Trong điện thoại chợt nhiều thêm một tin nhắn, gửi đến Lâm An.
"Cứu tớ."
Hai mươi mấy cuộc gọi nhỡ gọi đến từ một dãy số.
Khi cô gọi lại, đầu kia không có người bắt máy.
Hôm sau, cô nghe tin Lâm An gặp tai nạn xe cộ.
Chẳng bao lâu nữa, cô gặp được mẹ Lâm An ngoài cổng trường.
Sau một cái tát đau rát má, bà chất vấn cô: "Nếu không phải tại mày gửi tin nhắn đó cho thằng bé, làm sao nó ra đường gặp chuyện được."
"Là mày hại chết nó."
Có tiếng còi ô tô từ đằng xa kéo ý thức Thẩm Tô Khê trở về.
Cô giậm mạnh chân, đợi ý thức khôi phục hẳn mới nói: "Tin nhắn kia không phải chị gửi."
Lục Lễ hiểu ý cô: "Tôi biết không phải chị."
Thẩm Tô Khê nhìn cậu.
Cậu chỉ cười một cái vô tư: "Với cái miệng như inox của chị, cho dù có bị đánh chết cũng không thể nào nhắn tin cầu cứu thế được."
"......"
Người gì mà mở miệng không thấy nói được lời nào tốt đẹp.
Lục Lễ thu lại ý cười.
Cậu tới Việt thành không chỉ để nhìn xem người anh trai mình thích rốt cuộc là người thế nào, còn có một chuyện quan trọng hơn.
"Năm lớp 6 tôi mắc bệnh, cần tiền để phẫu thuật.
Nếu không nhờ số tiền khi đó chị chuyển cho mẹ tôi, có lẽ tôi đã chết."
"Cho nên, chị đã cứu tôi."
"Tất cả mọi người đều biết chuyện khi đó chỉ là ngoài ý muốn, mẹ tôi giận chó đánh mèo với chị cũng chỉ vì muốn chị nhớ kỹ Lâm An.
Chỉ cần còn người nhớ đến, anh ấy sẽ luôn ở đó."
"Chị không cần bồi thường thêm gì đâu, đừng gửi tiền nữa."
"Chị đã sớm không còn thiếu nợ chúng tôi."
Lời của cậu rõ mồn một, Thẩm Tô Khê dĩ nhiên hiểu rõ.
Chẳng qua, để tiêu hóa hết mớ tin tức đó cũng không dễ dàng gì.
Tháng mười hai, trời ngả tối sớm hơn mọi khi.
Chiều hôm sẩm tối, nhà nhà bật đèn, thắp nên một dải ngân hà mông lung giữa sương mù.
Cả hai đều trầm mặc không nói gì, chỉ có tiếng côn trùng xào xạc.
Không biết qua bao lâu, Thẩm Tô Khê bỗng nhiên bật cười ra tiếng.
Cô không ngờ, có một ngày cô có thể bình tĩnh ngồi nói chuyện với người nhà Lâm An.
Quá khứ mà cô liều mạng trốn tránh, tới khi bị người khác vạch trần, hóa ra chẳng nặng nề như cô nghĩ.
Dường như cô có thể gánh vác nhiều hơn những gì cô tưởng tượng.
Tiếng cười này thu hút lực chú ý của Lục Lễ.
Cậu lẳng lặng nhìn Thẩm Tô Khê, chỉ trong vài phút, tăm tối nơi đáy mắt cô đã bị ánh sáng bao phủ, khóe môi cũng theo đó cong lên.
Cậu hơi ngây ngốc, nhìn theo tầm mắt cô, bên kia đường là một người đàn ông mặc tây trang phẳng phiu, thân hình cao lớn.
Cách một khoảng, cậu vẫn nhận ra mình đã từng gặp người này.
Thẩm Tô Khê đứng dậy: "Được rồi tới đây thôi, cậu mau trở về Bắc thành học đi, chị cũng phải đi ăn tết đây."
Lục Lễ gọi cô lại: "Chị đã từng thích anh tôi chưa?"
Tuy rằng câu hỏi này đã không còn nghĩa lý gì nữa, nhưng cậu vẫn muốn biết.
Bước chân Thẩm Tô Khê dừng lại, cô xoay người nói: "Sẽ không."
Không phải là không, mà là sẽ không.
"Vì sao?"
Đáp án thật ra rất đơn giản.
"Bởi vì Lâm An đối xử tốt với tất cả mọi người."
Nhưng cô muốn sự thiên vị.
Chỉ có như vậy, cô mới đủ dũng khí để cậy sủng mà kiêu.
Lục Lễ ngẩn người, chờ đến khi cậu lấy lại tinh thần, cô đã nhào vào lồng ngực người đàn ông của mình.
Cậu nhớ tới những lần gặp trước đây, chưa bao giờ cô thật sự vui vẻ.
Dường như cô chưa từng thả lỏng như lúc này.
Lục Lễ nhét