Không nhiều lời cô ấy đẩy vai tên đó qua một bên, tiến đến bàn trống, phục vụ nam ở quán rượu Jo không mặc áo, chỉ đeo hai cái đai đen hai bên vai liên kết với cái quần bó cùng màu, để lộ ra thân hình săn chắc, sáu múi như múi sầu riêng rành rành ngay trong tầm mắt.
Lâm Khả Nguyệt order vài dĩa trái cây, với một chai rượu vang vàng, rồi dùng cặp mắt hình viên đạn liếc cảnh cáo mấy tên ngồi ở góc khác đang nhắm tới bàn của hai người.
“Ở đây có gì vui đâu sao mày dẫn tao tới đây làm chi?” - Cô ghé sát vào tai Khả Nguyệt, nói lớn.
Cô ấy nhếch mép, đáp lại: “Từ từ rồi mày sẽ thấy trò vui thôi.”
Vào quán bar chơi Bạch Khả Châu suy nghĩ mãi vẫn chẳng biết ở đây có gì thú vị mà ai cũng đổ xô tới đây, tiêu tiền một cách hoang phí.
Cô ngồi thẳng lưng trên ghế, chầm chậm nhâm nhi trái cây trên dĩa, lâu lâu lấy can đảm nhấp môi miếng rượu vang vàng cho giống người ta.
Giữa dòng người lăn xả chỉ riêng có cô là khác biệt, chính vì điểm ngây thơ, thuần khiết này Bạch Khả Châu vô tình trở thành một con mồi ngon béo mỡ trong tầm ngắm của biết bao tên thợ săn lòng lang dạ thú.
Lâm Khả Nguyệt uống hết ly rượu này đến ly rượu khác, từng tế bào máu nằm trong cơ thể bắt đầu ngấm rượu khiến cho cô ấy có cảm giác lâng lâng, muốn được ra ngoài kia nhảy nhót thỏa thích.
Nhưng cô ấy vẫn còn giữ được lý trí không thể bỏ lại Bạch Khả Châu một mình ở đây, một khi bước đi một bước viên kim cương quý kế bên sẽ bị đánh cắp không cách nào kiếm ra được.
Nơi tạp nham này quá đỗi phức tạp Lâm Khả Nguyệt không thể biết trước bản thân bảo vệ cô thêm bao nhiêu tiếng nữa.
Cô ấy giơ tay, ngoắc một em phục vụ chân dài, mặc bộ đồ hầu gái tới.
“Chị cần em giúp gì ạ?” - Cô ta cúi người, để lộ ra cặp bông đẩy đà, trắng mịn sau lớp vải bó trắng đen.
Lấy ra một số tiền vừa đủ lớn Khả Nguyệt vỗ yêu lên mặt cô ta vài cái, rồi nhét thẳng số tiền đó vào giữa khe đôi gò bông căng tròn, thủ thỉ gì đó vào tai nữ phục vụ.
“Cái này e là hơi khó.” - Cô ta hơi lưỡng lự trước yêu cầu của Lâm Khả Nguyệt.
“Làm tốt tôi sẽ chuyển thêm.”
Số tiền lúc nãy được nhét vào dư sức cho cô ta sống thảnh thơi suốt mấy năm.
Nhận ra Lâm Khả Nguyệt không phải dạng vừa, cô ta mừng rỡ ra mặt khi biết bản thân đã mò trúng ngay kho vàng, gật đầu nhận nhiệm vụ nan giải cô ấy giao ra.
“Mày nói gì với cô ta vậy?”
“Làm số chuyện thôi.”
Bạch Khả Châu ngó nghiêng tìm nữ phục vụ hồi nãy nhưng chẳng thấy đâu nữa.
Lần đầu tiên cô thấy Lâm Khả Nguyệt tỏ ra thần thần bí bí như vậy, cô dần có cảm giác hơi tò mò điều cô ấy sắp làm.
“Đường đua Death đang tổ chức cuộc đua kìa mọi người ơi.”
Một người đàn ông ăn mặc cũng được coi là tươm tất, phấn khích chạy vào trong quán rượu Jo, lên sàn nhảy giữa các cô gái nóng bỏng, giơ cao chiếc điện thoại đắt tiền đang coi live stream ở một nơi nào đó khá ồn ào.
Hình bóng chiếc moto Neiman Marcus Limited Edition Fighter màu trắng kim vụt qua như cơn gió đồng loạt khiến cho tất cả mọi người trong quán rượu