Có một người đàn ông kịp thời kéo hai người vào trong, nhưng vẫn khiến cho phần chân của Bạch Khả Châu va chạm với chiếc xe.
Chiếc xe hơi đó cứ thế mất lái tông vào cột đèn đường, người lái xe va đập đầu mạnh vào vô lăng chảy rất nhiều máu ra ngoài, thấm ướt cả vùng cổ áo sơ mi màu xanh nhạt.
Người dân tò mò lại xem tình trạng của người lái xe rồi tốt bụng gọi một chiếc xe cứu thương và cảnh sát tới giải quyết.
“Bà, bà có sao không?” - Bạch Khả Châu thấy mọi chuyện đã êm xuôi thì xoay qua lo lắng kiểm tra cho bà lão.
“Bà...!Bà không sao.
Cảm ơn hai đứa đã cứu bà.” - Bà chậm rãi nói.
Cô ngước lên nhìn người vừa cứu sống hai người một mạng, là người đàn ông đó - Âu Thiếu Thượng.
Cô và hắn cẩn thận dìu bà vào trong quán để bà bình tĩnh lại, sau đó nhân lúc xe cứu thương tới hắn đi ra kể lại sự việc vừa nãy với một y tá, xin anh ta khám giúp cho bà lão.
Cũng may vừa nãy cô dùng toàn bộ cơ thể mình che chắn cho bà nên bà không có vết thương nào nghiêm trọng, chỉ bị trầy một chút ở bàn tay khi ngã xuống mà thôi.
Ngược lại, do cú va chạm ngoài ý muốn với chiếc xe vừa rồi Bạch Khả Châu bị trật khớp chân, vùng cổ chân đã sưng vù lên, lờ mờ dần chuyển sang màu tím.
chỉ cần di chuyển một chút là sẽ đau điếng người.
Nam y tá nhẹ nhàng nắn lại khớp cho cô rồi dùng bông băng băng bó, trước khi đi còn tận tình căn dặn cô cần phải đi đến bệnh viện cho bác sĩ khám kỹ lại một lần nữa.
Âu Thiếu Thượng đứng ra cảm ơn y tá một tiếng rồi tìm giúp bà lão một chiếc taxi chở bà về nhà nghỉ ngơi.
“Cảm ơn anh.” - Sau khi bà lão an toàn được taxi chở đi, cô quay qua nhìn hắn, lịch sự cảm ơn hắn.
Tính ra Âu Thiếu Thượng cứu cô đã hai lần, chưa có lần nào là nguy hiểm cận kề như lần này.
Hắn gật đầu nhận lấy lời cảm ơn của cô.
Đút hai tay vào ống quần, nhìn về hướng cột đèn đường vừa xảy ra tai nạn đã biến dạng, thở dài một hơi: “Cũng may lúc đó tôi với cấp dưới vừa tan làm, đang trên đường về nên mới trông thấy hai người mà kịp cứu ấy chứ.”
“Công ty của anh ở gần đây sao?” - Cô hỏi.
Âu Thiếu Thượng cười cười, chỉ tay vào toà nhà cao ở phía xa “Cô thấy đỉnh toà nhà cao đó không? Đó là công ty Hoàng Lâm Thị của cha tôi, dạo gần đây tôi đang thay ông ấy xử lý vài bản hợp đồng coi như là một bài test cho chức vị giám đốc sắp tới.”
Bạch Khả Châu nhìn theo hướng hắn chỉ nhìn thấy một toà nhà khá cao, dường như có thể chạm tới mây trên trời.
“À, sẵn tiện để tôi chở cô về.
Nếu gia đình thấy cô bị vậy sẽ lo lắng lắm.”
Bạch Khả Châu lưỡng lự, tìm một cái cớ để từ chối khéo: “Anh không cần đưa tôi về đâu.
Tôi sẽ tạm ở khách sạn vài ngày để cho vết thương hơi lành lại trước đã.
Hợp tác làm ăn chắc anh cũng biết cha tôi nóng tính đến cỡ nào rồi đó, ông ấy mà thấy tôi trong bộ dạng này chắc chắn sẽ la tôi một trận.
Sẽ không cho phép tôi ra đường một mình nữa.”
Hắn không phụ lòng cũng xem như nghe hiểu những gì cô nói.
Nhưng phụ nữ một thân một mình ở khách sạn liên tục mấy ngày liền cũng không phải là một cách hay.
Âu Thiếu Thượng mạnh dạn đề cử ý kiến bản thân vừa nghĩ ra cho cô nghe.
“Ở khách sạn cũng bất tiện nhiều thứ lắm chi bằng cô qua chỗ tôi ở đi.
Tôi vừa mới mua một căn biệt thự “nhỏ” gần biển mà dạo này khá bận nên tôi vẫn chưa có dịp chuyển tới.
Hay là cô cứ tới đó ở, dù sao tôi và ba cô cũng đang hợp tác làm ăn, chắc là sẽ không có chuyện gì đâu.”
Vốn là không để việc này dính líu đến người nào khác vậy mà bây giờ hắn lại đề ra ý này với cô.
Cô tới Lâm gia ở vài ngày vậy mà cha cô vẫn phát hiện ra được.
Liệu khi tới chỗ của Âu Thiếu Thượng lánh nạn có bị phát hiện nữa không?
“Như vậy có ổn không?” - Bạch Khả Châu nói lắp bắp, thể hiện rõ ý muốn từ chối lời đề nghị của hắn.
“Không có sao đâu.
Tôi đảm bảo cho đến lúc cổ chân của cô đi lại bình thường thì gia đình của cô sẽ không biết vị trí của cô.” - Âu Thiếu Thượng tự tin ra mặt, chủ động nắm tay cô đi tới chỗ đỗ xe.
Âu Thiếu Thượng thật sự chở cô tới một căn biệt thự đối diện với bãi biển.
Nơi này quá đỗi bình yên so với một thành phố