Từ sau khi Bạch Khả Châu vô tình xém trượt tay rơi khỏi đ ĩa bay Âu Thiếu Thượng cứ một mực ôm chặt cô từ phía sau làm cho Bạch Khả Châu cảm thấy hơi ngại ngùng, chẳng còn tâm trí đâu mà tận hưởng trò chơi nữa.
Sau khi đ ĩa bay dừng hẳn hoàn toàn cả hai mới bước ra khỏi đ ĩa bay trước những cặp mắt đằng đằng sát khí của hội người độc thân bị cho ăn cẩu lương miễn phí suốt một buổi.
Bỏ qua sự cố ngoài ý muốn kia họ vẫn tiếp tục cầm theo vé đi thử qua từng trò chơi.
Chơi trò nào Bạch Khả Châu cũng đều phấn khích hú hét lên hết cỡ, còn Âu Thiếu Thượng vẫn giữ gương mặt lầm lầm lì lì canh chừng cô như cha chăm con gái rượu.
Bạch Khả Chậu hí ha hí hửng đặt chân ra khỏi khu vực tàu siêu tốc với tâm trạng phơi phới, phía sau là bộ dạng lết tha lết thết như cái xác không hồn của Âu Thiếu Thượng.
“Còn một trò chơi nữa thôi.” Cô nhìn hai tấm vé cuối cùng nằm trong tay, lần chơi cuối này cô cảm thấy khá vui và mong chờ vì đây là trò duy nhất cô chưa từng được chơi qua.
“Thiếu Thượng, chúng ta mau đi tới nhà ma thôi.”
Cô vừa nói vừa ngoảnh đầu ra sau xem tình hình của hắn coi có đủ khả năng để chơi tiếp hay không.
Dù cho bộ dạng bây giờ tàn tạ, đầu óc xoay như chong chóng nhưng hắn vẫn gắng gượng nở một nụ cười với cô, sau đó lấy lại tinh thần cùng cô vượt qua trò chơi cuối cùng.
“Chơi xong chúng ta về nhà nhé.”
Bạch Khả Châu gật đầu một cái, bỗng nhiên cũng thấy thương cho hắn vì để không làm cho cô mất vui từ đầu đến cuối hắn đêu cố gắng chịu đựng vượt qua mấy trò chơi cảm giác mạnh, chiều hết mức theo ý cô muốn mà chẳng hề than phiền hay tỏ ra khó chịu.
Vào trong nhà ma là một bầu không khí u ám bao trùm lấy mọi giác quan khiến cho Bạch Khả Châu rùng mình lấy một cái.
Di chuyển từng bước cẩn thận trong không gian chết chóc, cô bật chế độ đề cao cảnh giác những tiếng động bất chợt xuất hiện, lỡ mà có gì nhảy ra cô sẽ lấy Âu Thiếu Thương ra làm lá chắn.
“Áaaa!!!”
Âu Thiếu Thượng la làng khi tự nhiên thấy một con ma nữ nằm gọn trong góc kẹt nhỏ, gương mặt của nó còn kinh dị hơn cả đám ma nữ trên thước phim ma ở nước ngoài, khiến cho hắn toát hết cả mồ hôi lạnh.
Bạch Khả Châu há hốc mồm nhìn hắn, cô không ngờ tới trường hợp là hắn sợ ma như vậy dù cho thứ hắn vừa gặp chỉ là một con ma nơ canh bình thường được mọi người ở đây hóa trang cho.
Vậy là lá chắn duy nhất của cô lại trở thành người cần được cô bảo vệ.
Bạch Khả Châu can đảm dẫn hắn vượt qua những cạm bẫy nguy hiểm được phân bổ sẵn trong nhà ma nhằm để cho những người chơi như cô và hắn phải sợ té đái.
Trắc trở thành công thoát khỏi nơi quỷ quái đó cô liền thở hắt ra một hơi mệt mỏi, cô thề đây là lần đầu cũng là lần cuối cô chơi nhà ma, mà sau này có chơi đi nữa cũng phải kiếm một người đồng hành dũng cảm, gan lì.
“Anh có sao không vậy?” Bạch Khả Châu dịu dàng ngồi kế bên hắn quan tâm.
Âu Thiếu Thượng không trả lời, hắn vẫn còn sốc tâm lý với những màn hù dọa kinh hoàng ngoài sức tưởng tượng vửa rồi.
Chứng kiến lấy bộ dạng bây giờ này của hắn cô thật không dám tin hắn lại là một ông trùm xã hội đen khét tiếng, trái ngược hoàn toàn với khí chất cao cao tại thượng trước đây cô từng gặp.
Bất giác Bạch Khả Châu vui vẻ mỉm cười, hắn ngồi kế bên cũng khó hiểu.
“Em cười gì thế?” Hắn hỏi.
“Nhìn anh như vầy em không dám tin anh là dân mafia luôn đó.”
“Mafia cũng phải có người này người kia chứ làm sao giống hoàn toàn y đúc như trên phim ảnh được.”
Hắn càng nói càng khiến cho cô mắc cười.
Họ ngồi ở tại ghế trước nhà ma nghỉ ngơi, lấy lại tinh thần sau một buổi đi chơi rồi mới cùng nhau về nhà.
Bạch Khả Châu ngồi trên ghế trong nhà bếp đợi Âu Thiếu Thượng rót nước cho uống.
Hắn đặt ly nước ép