“Tao cúp máy đây, có cần gì thì liên lạc cho tao.” Lâm Khả Nguyệt cúp máy.
Cảm xúc bây giờ của cô hỗn độn vô cùng.
Tự nhiên chỉ sau một đêm ngắn ngủi cha cô lại bị công an bắt, vả lại sự việc còn liên quan đến hắn.
Bạch Khả Châu không dám tin điều Lâm Khả Nguyệt vừa nói là thật đành dè dặt cất giọng nói:
“Thiếu Thượng, cha em bị công an bắt đi rồi.” Bạch Khả Châu chầm chậm lên tiếng.
Trên nét mặt Âu Thiếu Thượng hiện giờ bình thản đến mức đáng sợ, thậm chí còn chẳng có một nét bất ngờ thoáng qua, càng làm cho cảm giác lo sợ trong lòng Bạch Khả Châu tăng cao.
“Anh...” Cổ họng bất giác nghẹn đi không thể nói thành lời.
Cô rất muốn hỏi hắn một câu “Chuyện cha em bị bắt có liên quan đến anh không?” nhưng cô lại sợ câu trả lời của hắn không như cô mong đợi.
Không phải là cô không tin tưởng hắn chỉ là ngoại trừ hắn ra không còn ai có lý do muốn bắt cha cô nữa cả.
“Là anh!!!” - Âu Thiếu Thượng đột nhiên lên tiếng: “Anh là người đã khởi tố cha của em.”
Cuối cùng điều cô lo sợ nhất cũng đã xuất hiện.
Bạch Khả Châu ngơ ngác nhìn chăm chú vào gương mặt toát lên vẻ lạnh lùng trước nay cô chưa từng trông thấy.
Cô cứ ngỡ chuyện quá khứ hắn sẽ không tính toán tới nữa nhưng tại sao...tại sao lại thành ra như thế này? Rót cuộc là vì sao cơ chứ?
“Thiếu Thượng, anh từng khuyên em hãy quên quá khứ đi, hãy để cho quá khứ ngủ yên.
Vậy tại sao...tại sao bây giờ anh lại khởi tố ông ấy? Anh làm vậy rót cuộc là vì điều gì chứ?”
Âu Thiếu Thượng hạ tầm mắt, để hình bóng mình hiện diện ngay giữa đôi mắt cô.
Nếu bây giờ hắn nói hắn làm vậy tất cả là vì cô thì liệu cô có tin không? Bạch Khả Châu cô sẽ tin bao nhiêu phần trăm đây?
Trong thời khắc hắn nhìn sâu vào ánh mắt long lanh của Bạch Khả Châu hắn chợt nhớ đến câu nói của Lục Diễn Phong khi nãy “Cậu nghĩ giữa tình yêu và gia đình thì cô ta sẽ chọn ai, cô ta sẽ dốc sức cho ai?”.
Âu Thiếu Thượng thừa nhận bây giờ bản thân đang run rẩy trong sợ hãi.
Ban đầu, hắn quả quyết cho rằng cô sẽ phân biệt đâu là đúng, đâu là sai, ván cờ này hắn đặt cược hết tất cả vào cô, cũng như chơi một ván lớn để cho anh em khác của hắn thay đổi góc nhìn khác về Bạch Khả Châu.
Nhưng khi nhớ lại những điều Lục Diễn Phong nói quả quyết ban đầu dường như đã xuất hiện một vài vết nứt.
“Anh phải đòi lại công bằng cho anh trai, anh ấy...”
“Đòi lại công bằng?! Anh có thấy bản thân mình đối nghịch không? Anh nói đòi lại công bằng vậy tại sao trong những năm trước đó anh không khởi tố ông ấy đi, tại sao phải là ngay lúc này chứ?” Bạch Khả Châu kích động nắm lấy cổ áo Âu Thiếu Thượng, gằn giọng.
Hắn kinh ngạc đến á khẩu nhìn Bạch Khả Châu.
Hắn không ngờ chuyện này lại khiến cho cô kích động tới vậy.
“Khả Châu, em cũng biết cha của