Tới nước này rồi anh cũng không còn gì muốn nói với Âu Thiếu Thượng.
Anh xoay người, mạnh bạo kéo cô vào trong xe, phải nói đúng hơn là anh đang sợ hãi, mặc dù tình huống bây giờ cho thấy rõ lợi thế đang nghiêng về phía anh nhưng anh không dám chắc nếu nắn ná ở lại thêm vài phút nữa thì tình huống sẽ không xoay chuyển.
Ngoài mặt Hàn Nhất Vĩ có thể hùng hổ, mạnh miệng ăn miếng trả miếng với Âu Thiếu Thượng nhưng anh cũng là người thật lòng thật dạ yêu cô, trong lòng cũng rất sợ sẽ đánh mất người con gái mình yêu.
Âu Thiếu Thượng đứng chôn chân tại chỗ nhìn Bạch Khả Châu bị Hàn Nhất Vĩ kéo đi, càng lúc càng rời xa mà chẳng thể làm gì.
Hàn Nhất Vĩ một mạch chở cô về dinh thự Bạch gia, sau đó vì bản thân còn có công việc đột xuất cần giải quyết nên anh có để lại một vài tên vệ sĩ ở bên Hàn gia đứng canh gác, phòng ngừa việc cô sẽ bỏ trốn.
Cô lê từng bước chân nặng nề đi trên hành lang rộng lớn quen thuộc, đang đi bất chợt cô dừng chân trước cửa phòng của bà Lục Nguyệt Hoa.
Nhớ đến tờ giấy trao đổi kia đầu óc Bạch Khả Châu thoáng nhức nhối, dù có cho cô hàng ngàn hàng vạn lần nhìn lại tờ giấy đó cô vẫn không thể tin được mẹ cô lại chấp nhận trao đổi hạnh phúc cả đời con gái mình chỉ để cứu một người đàn ông đã từng trực tiếp và gián tiếp gi3t chết hai mạng người.
Lặng lẽ mở cửa phòng, đập vào mắt cô là bóng lưng của mẹ, bà đang ngồi trên giường khóc nức nở bên di ảnh của Bạch Ánh Linh.
“Mẹ xin lỗi con, là mẹ có lỗi với con!”
Bà ôm chặt di ảnh Bạch Ánh Linh vào lòng, luôn miệng nói lời xin lỗi với người con gái đã quá cố.
“Mẹ!” Bạch Khả Châu khẽ gọi bà.
Bà Nguyệt Hoa thoáng chốc bừng tỉnh sau cơn đau khổ tột cùng, bà nghe thấy lời cô gọi nhưng không có đủ dũng khí đối diện với cô sau những việc bản thân đã làm ra.
Tiến lại gần bà, Bạch Khả Châu hạ tầm mắt nhìn lấy di ảnh của chị mình, vẫn là nụ cười thân thương đó nhưng phía sau nụ cười hạnh phúc ấy lại là một người con gái có số phận bi thương.
“Mẹ xin lỗi!!!” Bà nhỏ giọng nói.
Tim cô như chết lặng, chỉ với một câu “xin lỗi” là có thể chữa lành tất cả hay sao?
Cô bỏ qua lời xin lỗi vừa rồi, thẳng thắn đặt câu hỏi: “Mẹ biết những việc trong quá khứ cha đã từng làm không?!”
Bà có hơi ngạc nhiên khi nghe cô hỏi như vậy, vài giây sau bà lấy lại được sự bình tĩnh, nhưng không lên tiếng mà chỉ nhẹ nhàng gật đầu thay cho lời nói.
Bạch Khả Châu hít một hơi thật sâu, tiếp tục đặt thêm một câu hỏi nữa.
Câu hỏi này cô đã muốn hỏi từ rất rất lâu về trước nhưng tới bây giờ đây cô mới thật sự có đủ can đảm để hỏi trực tiếp với bà: “Vậy mẹ có biết lý do vì sao chị hai lại chết không?!”
Lần này, bà chỉ biết ngồi im lặng, chỉ có những giọt nước mắt lăn dài trên má của bà lúc này là thay bà lên tiếng nói với cô