“Hàn gia muốn hỏi cưới con.”
Bạch Khả Châu ngây ngốc, chưa kịp tiếp nhận thông tin ông vừa nói cho vào đại não.
Cho đến khi cô nghe hiểu hết lời ông nói bất giác lồ ng ngực dâng lên một cảm giác lo sợ khó tả, cô hạ tầm mắt, âm thầm hít một hơi sâu truyền xuống bụng, nhỏ giọng hỏi: “Cha đã đồng ý?”
“Ta...!Ta vẫn chưa đồng ý.” - Bạch Tước lắp bắp nói, liếc mắt chú ý đến cô.
“Vậy cha đã từ chối?!” - Cô bấu chặt tay vào góc váy để đè nén tầng cảm xúc dâng trào dữ dội trong lồ ng ngực, Ngước mắt lên, đôi đồng tử màu xanh thoáng ánh lên tia tra hỏi, len lỏi một chút tức giận “Cha không đồng ý vậy còn lời từ chối thì sao?”
Ông đảo mắt sang chỗ khác không muốn đối diện với cô càng khiến cho Bạch Khả Châu nghi ngờ.
“Cha!!”
Bạch Tước biết mình không thể giấu mãi được, chầm chậm nói: “Vẫn chưa từ chối.”
Biết ngay mà! Bạch Khả Châu tức đến mức phát run, cô cắn chặt răng dằn lòng tự nhủ với bản thân phải thật bình tĩnh, không được bất kính với cha mình.
Việc Hàn gia hỏi cưới cô không có ý kiến gì, dù sao khoảng thời gian trước đây hai bên gia đình có qua lại thân thiết với nhau, cha mẹ của Hàn Nhất Vĩ cũng hay bắt chuyện, thoải mái chia sẻ và hỏi han về cuộc sống của cô.
Có thể vào những lúc đó họ thấy cô thật thà, dễ bảo nên mới quý mến, đặc biệt dành tình cảm khác cho cô như vậy.
Bạch Khả Châu chỉ không hài lòng ở chỗ cha mình lại thiếu quyết đoán.
Một là đồng ý, hai là từ chối.
Khả Châu là con gái của ông nên cô hiểu rõ hành động do dự này là vì cha của cô có một mục đích khác.
“Con chỉ muốn hỏi cha một câu thôi.
Cha có muốn gả con cho Hàn gia không?”
Ông ngơ ra nhìn Khả Châu như thể không tin người hỏi ông câu này lại chính là đứa con gái mình nâng niu suốt bao năm qua.
Trái tim và lý trí đấu tranh gắt gao, bên nào cũng có phần hợp lý, có lợi cho Bạch gia khiến cho Bạch Tước khó lòng đưa ra một đáp án cụ thể.
“Ta không biết.”
“Con biết Hàn gia là một gia đình rất tốt nhưng con không thể nào kết hôn với anh Nhất Vĩ được, con chỉ xem anh ấy như một người anh của mình mà thôi.
Cha, chẳng lẽ cha nỡ gả con cho một người mà trước nay đôi bên chưa từng tìm hiểu nhau hay sao?”
Chiếc ghế xoay di chuyển nhẹ ra phía sau, Bạch Khả Châu quật cường đứng dậy muốn thuyết phục Bạch Tước liên hệ đến Hàn gia từ chối lời hôn ước kia, chẳng hiểu sao cổ họng như nghẹn đi, khó phát ra âm thanh.
“Khả Châu, cha biết con còn có ước mơ trở thành nghệ sĩ violin nổi tiếng, đi lưu diễn trên thế giới.
Nhưng Hàn gia là một gia đình tốt, con lấy cậu ta rồi vẫn có thể thực hiện giấc mơ của mình.”
“Không!” - Cô dịu giọng đáp lại.
Với mấy lần tiếp xúc cô biết Hàn gia rất tốt với mình, sẽ không có vụ nhà chồng áp bức nàng dâu như trên phim, ngược lại họ còn sẽ cưng chiều Bạch Khả Châu như người nhà.
Sau khi cưới Hàn Nhất Vĩ, chính thức trở thành con dâu nhà