Chưa đến giờ Ngọ tôi đã đến đứng chờ trước cổng nhà Thị lang bộ Hình Lê Quý Đôn, rất nhanh một người hầu nữ mang giỏ đựng cơm được đan bằng tre và một thẻ bài bằng gỗ đưa cho tôi. Trên thẻ bài có khắc một hình chữ nhật, bên trong khắc hai chữ Hán rất phức tạp tôi không đọc được, còn bên dưới có đóng con dấu đỏ của bộ Hình. Tôi nói với cô người hầu là sẽ trả lại đầy đủ, cô ta cúi đầu chào tôi rồi đi vào trong.
Hải đòi đánh xe ngựa đưa tôi qua nhưng tôi nói chỉ cách một con phố, gần như vậy không cần ngồi xe, hơn nữa có người hầu nào đưa cơm lại ngồi xe ngựa bao giờ. Hải biết tôi nói có lý nên nói sẽ chờ tôi ở gần đó. Tôi gật đầu rồi cầm lấy giỏ cơm đi bộ đến gian nhà giam Trịnh Khải.
Trước lúc đến đây tôi đã mặc sẵn trong người bộ đồ màu nâu sòng của người hầu, phủ bên ngoài là bộ áo khoác dài có thêu hoa văn. Khi ngồi trên xe ngựa, tôi cởi áo khoác ra, mặc vào một áo bông cũ kỹ mà Hải đã chuẩn bị sẵn. Tóc cũng rút bớt trâm cài, chỉ tết đơn giản, cài một trâm gỗ như cây đũa.
Đến gần cổng ngôi nhà ba gian đang giam Trịnh Khải, tôi hít vào một hơi thật sâu, cố trấn tĩnh bản thân mình, sau lại đưa tay sửa sang một áo bông trên người. Xách giỏ cơm đi từ từ đến gần cổng tôi mới ngẩng đầu nhìn một tên lính đang canh cửa mà nói:
- Tôi mang cơm đến cho vương tử.
Anh ta nhìn tôi soi mói, giọng lạnh băng:
- Người kia đâu sao lại là ngươi đến?
- Nàng ta bị bệnh, tôi đi thay. – Tôi đáp rõ ràng, tiện thể cầm thẻ bài giơ trước mặt anh ta.
Anh ta nhìn thẻ bài rồi ngẩng đầu cười, giọng đã hiền hòa hơn:
- Tôi chỉ hỏi vậy thôi, vào đi.
Tên lính còn lại mở cổng, tôi xách giỏ cơm, đi thẳng vào, vừa bước được ba bước đã nghe tiếng cổng đóng lại sau lưng. Đi được năm bước, lại gặp hai tên lính gác hai bên đường, thêm năm bước nữa đã đi hết bụi chè tàu, sân gạch nhỏ hiện ra. Trên sân gạch một bóng người mang áo xanh đen đang luyện võ, từng động tác lúc nhanh lúc chậm nhưng rất dứt khoát. Tôi đứng yên, tay nắm chặt giỏ cơm, mắt dán vào bóng người kia, dáng người cao gầy, khuôn mặt tuấn tú đang lấm tấm vài giọt mồ hôi hai bên má, thấm ướt cả khăn cột ngang trên trán. Ánh mắt vô định vài lần quét ngang qua người tôi khiến tôi giật thót nhưng anh vẫn không nhìn thấy tôi, hoặc là không nhận ra tôi.
- Sao không mang cơm vào đi? – Giọng của một lính gác đứng bên mép tường, có lẽ anh ta thấy tôi cứ đứng mãi một chỗ nên lên tiếng nhắc nhở.
Tên lính không chỉ nhắc nhở tôi mà còn khiến cho Trịnh Khải để ý đến tôi, khoảnh khắc nhìn thấy mặt tôi trong mắt anh thoáng sững sờ ngạc nhiên, động tác cũng dừng lại. Tôi nghe tim mình đập liên hồi, tay cố nắm thật chặt giỏ cơm, cúi đầu đi thẳng vào trong gian nhà. Lúc đi ngang qua anh, tôi cố gắng để mình trông không có gì khác lạ nhưng thực ra đến thở tôi cũng quên mất.
Tôi chậm rãi bước lên bậc thềm đi vào nhà. Ngôi nhà này khá nhỏ, từ cửa đi vào đã gặp bộ bàn ghế gỗ, bên cửa sổ bên kia là bộ bàn giấy, trên bàn còn có một chồng sách và giấy, bút nghiêng trên lọ mực. Một vách ngăn thưa ngăn phòng khách và phòng ngủ, tôi có thể thấy được một sạp gỗ để ngủ và tủ gỗ đơn sơ trong kia. Tôi cắn môi, một màn sương mỏng đã che phủ đôi mắt từ lúc nào. Đây sao có thể gọi là nhà ba gian? Nơi ở của một vương tử sao có thể đơn sơ đến như vậy?
- Sao nàng vào được đây? – Trịnh Khải hỏi tôi.
Anh đã đứng ngay bên cạnh tôi từ lúc nào. Tôi ngẩng lên đã thấy gương mặt tuấn tú sát gần trong tầm mắt. Anh gầy quá. Trịnh Khải thấy tôi không trả lời thì hừ một tiếng trong họng rồi đến bên ghế ngồi, giọng nói lạnh lẽo:
- Nàng đến làm gì?
- Đưa cơm. – Tôi đáp ngắn gọn.
Anh nhìn tôi trong mắt có tia ngạc nhiên xen lẫn tức giận nhưng không nói được chỉ có thể quay người nhìn ra hướng khác. Tôi lấy cơm và thức ăn từ trong giỏ để ra bàn, sau đó cẩn thận xúc cơm ra một chén sứ trắng đặt trên bàn trước mặt anh. Trịnh Khải quay qua nhìn chén cơm trắng rồi ngẩng đầu nhìn tôi, gương mặt anh đỏ bừng, tay vớ lấy đôi đũa ném thẳng ra sân. Đôi đũa va đập vào nền gạch vang lên những tiếng khô khốc rồi nằm im mỗi chiếc mỗi góc. Hai tên lính đang đứng gác ngoài sân ngạc nhiên nhìn vào trong nhà nhưng rất nhanh cúi đầu nhìn xuống chân.
Tôi cố trấn tĩnh, đi đến kéo hai cánh cửa khép lại rồi quay về vị trí cũ, lấy một đôi đũa khác từ trong giỏ đặt lên bàn. Trịnh Khải cười mỉa mai:
- Nàng có hài lòng không?
Tôi không hiểu anh đang cố ý nói về chuyện gì, chỉ có thể đứng im lặng. Anh hừ một tiếng trong họng rồi nói:
- Không phải nàng muốn ta không làm thế tử sao? Giờ nàng đã thỏa mãn chưa?
Không, tôi sao có thể hài lòng, sao có thể vui vẻ khi nhìn anh đau thương như vậy. Tôi lắc đầu:
- Không, thiếp không vui vẻ chút nào.
Ánh mắt anh thoáng ngạc nhiên, sau đó Trịnh Khải gằn từng chữ:
- Nàng về đi.
Tôi chỉ mới đến sao có thể nói về là về nhưng tôi cũng không nói gì, chỉ đứng im lặng.
- Nàng có nghe gì không? – Trịnh Khải mất kiên nhẫn, trừng mắt nhìn tôi.
- Có. – Tôi nói, tiện thể đưa tấm thẻ bài ra. – Nhưng thiếp là người hầu của phủ Thị lang bộ Hình, hôm nay thiếp đưa cơm, chàng ăn xong thiếp sẽ về.
Trịnh Khải nghiến răng:
- Nàng thành người hầu từ lúc nào?
- Vừa mới. – Tôi nhe răng cười đáp lại.
Anh biết tôi nãy giờ đùa giỡn nên không thèm nói nữa, chỉ ngồi im trên ghế, tay nắm chặt để trên bàn. Từ trước khi bước vào cổng của ngôi nhà này tôi đã luôn tự nhủ thầm rằng mình phải cứng rắn lên, không được mang khuôn mặt u ám xám xịt vào gặp anh, nhưng có vẻ như sự cố gắng của tôi đã khiến anh tức giận.
Tôi đẩy đẩy cánh tay của anh, anh không phản ứng gì. Tôi đẩy đẩy thêm vài cái, anh vẫn ngồi yên như tượng. Tôi hít vào một hơi thật sâu, không đẩy đẩy nữa, cầm lấy ống tay áo của anh kéo kéo. Trịnh Khải đột nhiên quay qua nắm chặt cổ tay của tôi, nói lớn:
- Nàng nghịch đủ chưa?
Tôi mím môi không nói gì, cố làm mặt tội nghiệp để anh bớt giận. Trịnh Khải buông tay tôi, thở dài:
- Ta và nàng đã không còn liên quan. Nàng đừng bao giờ đến đây nữa.
Anh nói xong quay mặt nhìn qua hướng khác, lưng quay về phía tôi. Mặc dù ở nhà tôi đã chuẩn bị tinh thần để nghe anh nói câu này rồi nhưng vẫn cảm thấy cay cay nơi sống mũi.
- Là chàng nói, thiếp chưa từng đồng ý. – Tôi bắt bẻ.
- Nàng… – Trịnh Khải quay qua nhìn tôi, ánh mắt thoáng có nét ngạc nhiên lại rất nhanh nhen nhóm lửa tức giận.
- Thiếp chưa từng đồng ý là chúng ta sẽ không còn liên quan. – Tôi cắn môi nói rõ ràng. – Hơn nữa, thiếp đã hứa là sẽ đợi chàng.
Trong mắt anh, lửa giận đã bị dập tắt hoàn toàn, chỉ còn lại nét bi thương. Anh thở dài:
- Nàng đừng đợi ta nữa, quên ta đi.
Tôi nghe tim mình nhói lên đau đớn, bảo tôi quên anh sao? Tôi đã cố gắng suốt gần hai năm qua, rốt cuộc tôi
quên được gì?
- Không. – Tôi kiên quyết.
Trịnh Khải bất ngờ đứng dậy, hai tay anh nắm chặt hai vai tôi, chút nữa tôi đã bị anh làm cho giật mình mà ngã ngửa ra sau. Anh gằn lên từng chữ:
- Sao nàng lại cố chấp như vậy?
Mặc kệ cho hai bên vai bị anh bóp chặt đau đớn, tôi đưa tay mình lên chạm thật nhẹ một bên mặt anh, cảm giác được người anh thoáng run lên. Gương mặt anh trước mắt tôi nhòe dần, nước mắt đã rơi từ lúc nào. Anh buông lỏng hai vai tôi, sợ mình đứng không vững tay tôi liền bấu chặt một bên cánh tay của anh.
Nếu là trước đây tôi vô tâm với anh, không biết được những nỗi đau, những nỗi cô đơn mà anh đã chịu đựng, thì lúc này tôi càng không thể quay mặt làm ngơ, tiếp tục vô tư vô tâm.
Tôi không thương hại anh, tôi không tội nghiệp anh, tôi chỉ muốn ở bên cạnh anh, để anh không cô đơn trong những tháng ngày tiếp theo.
Tôi bắt đầu rung động từ lúc nào? Có lẽ là khi anh nói: “Nàng sẽ không cô đơn.”, cũng có thể là khi anh khẽ nắm lấy bàn tay tôi từng bước đến gần ao sen thơm ngát kia. Dù không biết bắt đầu từ đâu nhưng tôi đã không cách nào xóa bỏ được gương mặt anh, nụ cười của anh ra khỏi tâm trí mình. Tiếng sáo dìu dặt đêm đó thỉnh thoảng vẫn ám ảnh trong giấc mơ của tôi, mặc dù tôi không thể nhớ rõ âm điệu của nó như thế nào. Anh nói tôi cố chấp, có lẽ tôi thực sự cố chấp với tình cảm của bản thân, bởi dù có giấu kín nó cỡ nào, nó vẫn hiển hiện ở đó, trong tim của tôi.
Trịnh Khải đưa tay gạt nước mắt đang rơi bên má tôi, anh nói rất nhỏ, rất ấm áp:
- Nàng đừng khóc.
Câu nói của anh chạm đến đáy tim tôi khiến nước mắt cứ tuôn ra không ngừng. Anh bất lực đành lấy khăn ra lau mặt cho tôi, sau đó để tôi ngồi thút thít trên ghế một hồi mới nói:
- Nàng thật giỏi, nói vài câu cũng có thể khóc đến long trời lở đất như vậy.
Tôi giả bộ thút thít lớn hơn, Trịnh Khải có vẻ hoảng hốt:
- Được rồi, được rồi. Ta chưa từng nói lại nàng. Đừng khóc nữa, mắt sưng đỏ rồi. – Ngón tay anh khẽ vuốt mí mắt của tôi.
Khóe miệng của tôi giãn ra, thật không ngờ vương tử cao quý từng lạnh lùng cũng có biểu cảm xót xa cho người khác như vậy.
- Khóc xong rồi cười, nàng có phải đang trêu chọc ta không?
Tôi lắc đầu nguầy nguậy, giọng có chút khàn:
- Không có.
Trịnh Khải ngồi một bên im lặng nhìn tôi, đợi cho đến khi nước mắt của tôi khô hẳn. Tôi đoán lần này anh không còn tỏ ra lạnh lùng hay đuổi tôi đi được nữa rồi.
- Nàng trở về đi. Đừng đến nơi này nữa. – Giọng anh có chút buồn bã nhưng cũng rất kiên quyết.
Tôi trố mắt ngạc nhiên, anh chàng dịu dàng ban nãy đâu rồi? Nói một hồi, khóc lóc một hồi sao lại trở về điểm xuất phát thế này? Tôi tức giận:
- Tại sao?
Anh đứng dậy, nhìn tôi mà thở dài:
- Vì sẽ nguy hiểm cho nàng.
- Ở đâu? Sao thiếp không thấy? – Tôi cũng đứng dậy, bĩu môi trả lời.
Trịnh Khải lắc đầu, tay bắt đầu lấy thức ăn đem bỏ lại vào trong giỏ. Tôi đứng yên một bên nhìn anh, tự hỏi anh đang làm gì vậy? Đi chỗ khác ăn cơm sao? Nhưng nơi này chỉ có một bàn, chiếc bàn giấy kia bên trên để toàn giấy và sách sao ăn cơm được. Sau khi thu dọn xong xuôi, anh đưa giỏ cơm đến bên tay tôi:
- Nàng về đi.
- Nhưng chàng chưa ăn cơm. – Tôi nhíu mày.
- Được rồi, ta không đói. Nếu nàng còn lằng nhằng ở đây sẽ khiến người ta nghi ngờ. – Anh kéo tôi ra trước cửa. – Mau về đi.
Quay người lại nhìn anh, tôi cứ chần chừ không muốn đi. Anh lắc đầu nhìn tôi:
- Lần sau mặc nhiều áo vào, trời lạnh này chỉ mặc một áo bông mỏng kia sao ấm được.
Tôi gật đầu như một cái máy.
- Nếu nàng cần gì cứ nói với một tên người hầu trong phủ của nàng, tên hắn là Hải. Hắn sẽ giúp nàng.
- Thiếp biết. – Tôi cười.
Trịnh Khải tỏ vẻ ngạc nhiên, sau đó chỉ thở dài:
- Đừng làm chuyện ngu ngốc nữa, ở lại lâu sẽ nguy hiểm, mau về đi. – Anh vừa nói xong liền đưa tay đẩy cánh cửa.
Tôi bị bất ngờ chỉ có thể bước ra ngoài, mắt vẫn dán vào anh. Trịnh Khải khẽ ho một tiếng, bỗng nhiên quát lớn:
- Cút, mang có chút cơm cũng đổ trong đổ ngoài. Vô dụng! – Anh nói xong thì quay người vào trong đóng cửa cái rầm trước gương mặt đang há hốc ngạc nhiên của tôi.
Hai tên linh canh gác ngoài sân đưa mắt nhìn, tôi rụt vai, cúi đầu, xách giỏ cơm đi nhanh ra cổng. Ra đến gần cổng nhưng vẫn nghe tiếng một tên lính nói với tên còn lại:
- Cô gái kia bị vương tử quát đến mắt đỏ hoe, tội nghiệp.
Tôi cố nín cười, gõ cổng để lính canh bên ngoài mở cửa, sau đó chỉ cắm cúi đi thẳng. Đi vừa khuất tầm nhìn của lính canh thì tôi đã bắt gặp xe ngựa và Hải đang đứng chờ. Hải thấy tôi liền chạy đến nhưng anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt ngập ngừng rồi không nói gì, chỉ cầm giúp giỏ cơm và đỡ tôi lên xe ngựa. Vừa lên xe ngựa, tôi lấy áo khoác dài thêu hoa ban sáng choàng thêm vào bên ngoài. Thời tiết lạnh như vậy mà anh còn luyện võ giữa sân sau lại vì tôi mà nhịn đói, nghĩ vậy tôi không khỏi thở dài, chỉ mong tối nay người hầu mang cơm đến sớm một chút.
Tựa người vào vách xe, tôi lắng nghe tim mình đang đập mạnh mẽ từng hồi. Ban đầu tôi chỉ muốn gặp anh một lần, muốn biết anh có khỏe mạnh hay không nhưng gặp rồi lại muốn gặp thêm nữa.Tình cảm bao tháng ngày qua bị nén chặt tận sâu trong đáy lòng lại bùng lên không cách nào dập tắt được. Dẫu biết những ngày phía trước sẽ nhiều chông gai và khó khăn nhưng chân vẫn không ngừng bước tới, tôi chỉ có thể tự an ủi mình: sẽ ổn thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com