Qua giữa xuân, thời tiết đã bắt đầu ấm áp hơn, áo mặc trên người cũng bớt nặng nề hơn, tôi thong dong đi bộ ra phố, Hải đi theo phía sau. Phố xá Thăng Long vẫn đông vui nhộn nhịp như thế, người người qua lại, áo quần lượt là. Đi dạo một vòng mỏi chân quay trở về thì bắt gặp Gạo đang từ trong phủ đi ra. Gạo thấy tôi thì mừng rỡ chạy đến, nắm lấy tay tôi, vừa nói vừa cười tít cả mắt:
- Tiểu thư, tiểu thư Đinh Ngọc có mang rồi!
- Thật sao? – Tôi nắm lấy tay của Gạo vui mừng hỏi lại.
- Dạ, em mới về báo tin mừng cho quận công và quận chúa xong.
Tôi ôm lấy Gạo nhảy cẫng lên, chỉ thiếu điều hò hét giữa đường, Hải đứng bên cũng nhìn chúng tôi mà cười.
- Đi, vào trong phủ kể cho chị nghe thêm đã. – Tôi kéo tay Gạo.
- Dạ em phải về lại bên kia rồi. – Gạo bối rối.
- Vậy chị Đinh Ngọc đâu? – Tôi nhìn quanh tìm Đinh Ngọc nhưng không thấy.
Gạo mỉm cười:
- Tiểu thư Đinh Ngọc có mang ba tháng, thai chưa ổn định nên cả nhà Trang quận công không có đi ra khỏi phòng ạ. Em chỉ trở về báo tin có một mình thôi.
Nghe nói có thai những tháng đầu rất quan trọng, họ cẩn thận như vậy cũng đúng thôi. Nói thêm được vài câu với Gạo thì chúng tôi chia tay, tôi hẹn sẽ đến thăm Đinh Ngọc sau rồi đi vào phủ.
Đinh Ngọc từ ngày được gả đi thì chỉ về nhà vào ngày Tết hay giỗ Việp quận công, tôi từ lâu đã muốn đến phủ Trang quận công thăm chị nhưng mẹ cả không cho, sau vì ghét Phan Huy nên tôi cũng không có ý định đến. Nhưng lần này thì khác, Đinh Ngọc có thai, tôi nhất định phải đến thăm chị. Hình như những tháng đầu phụ nữ có thai sẽ ốm nghén khổ sở hoặc thèm ăn nhiều thứ, tôi không biết có nên mang theo gì khi đến thăm Đinh Ngọc không, bèn hỏi Hải đang đi phía sau:
- Ngươi nói, phụ nữ có thai thì sẽ thèm ăn gì?
Hải đứng khựng lại, mặt tỏ vẻ khó xử nhìn tôi. Tôi thở dài, phẩy tay:
- Thôi, ngươi là đàn ông, không hỏi ngươi nữa.
Anh ta nghe thấy thì thở ra, tiếp tục đi theo tôi vào trong nhà.
Tối hôm đó trong bữa cơm quận công nghe tin thì mừng ra mặt, liên tục nói mẹ cả mua thêm nhiều thuốc bổ mang qua. Đình Duệ cũng vui vẻ đến mức ăn thêm mấy chén cơm rồi lôi chai rượu ra ngồi uống cùng quận công. Cả nhà trên dưới trong phủ mặt mũi ai cũng sáng bừng, có người còn tưởng tượng ra đó là một tiểu công tử trắng mập, đến Tết năm sau trở về là họ có thể ngắm nhìn được rồi. Có người lại nói con đầu thường là con gái, nếu vậy sẽ là một cô bé xinh đẹp, sang năm Đinh Ngọc sinh thêm một trai nữa là đủ nếp đủ tẻ. Tôi ngồi trên chõng tre nghe người hầu nói cười rôm rã, thỉnh thoảng họ còn quay qua trêu tôi được lên chức dì làm tôi cười đến tít cả mắt, trong lòng sung sướng không thôi.
Ngày hôm sau mẹ cả đi chùa từ sớm nhưng đến tối về lại mang theo rất nhiều đồ, phải đến hai người hầu cùng nhau vừa xách vừa ôm vào. Tối đó mẹ cả lại bận rộn chọn đồ, gọi tôi qua dặn dò ngày mai mang qua cho Đinh Ngọc. Bà còn nói thêm là bà không tiện qua nhà bên đó nên tôi qua thăm Đinh Ngọc phải cẩn trọng lời ăn tiếng nói. Tôi vâng vâng dạ dạ, cố gắng nhớ hết những lời dặn dò của mẹ cả.
Sau bữa ăn sáng, tôi ngồi xe ngựa đến thẳng phủ Trang quận công. Trên xe mẹ cả cho người hầu chất đến ba gói đồ lớn, hầu hết chúng là các loại thuốc bổ hay thức ăn dinh dưỡng, thức ăn vặt các loại. Một gói khác là quà để tôi tặng cho người nhà bên đó, nói là không thể đến tay không được. Tôi cũng không quan tâm bên trong có những gì, vì đã có một người hầu thân tín của mẹ cả đi cùng tôi, quà tặng ai thì bà ấy đều đã biết, cứ để đến lúc đó rồi thuận theo lời nói của bà là được.
Vào cửa phủ lại đi bộ đến gian phòng khách thì gặp phu nhân nhà Trang quận công cùng vài người lớn tuổi ngồi trên sạp uống nước. Sau khi cúi đầu chào hỏi lại để người hầu đưa quà, nói vài câu khách sáo thì tôi mở lời xin phép vào gặp riêng Đinh Ngọc. Trang quận công phu nhân cười không khép miệng, nói rất nhiệt tình:
- Đinh Ngọc ở một mình trong phòng hoài cũng buồn chán, có em gái qua thăm sẽ vui lắm đây.
Lại cười, lại nói vài câu khách sáo rồi tôi mới theo người hầu ra gian nhà sau. Đinh Ngọc lúc đó đang ngồi bên bộ bàn đá dưới cây liễu, chị cúi đầu thêu lên một tấm vải đỏ, vẻ mặt rất chăm chú đến mức tôi sắp đến gần cũng không phát hiện ra. Bình thường tôi sẽ chạy đến hù cho chị bất ngờ nhưng lúc này chị đang mang thai, tôi chỉ dám đi thật nhẹ đến bên cạnh rồi hắng giọng một tiếng. Gạo đứng im lặng bên cạnh Đinh Ngọc nãy giờ đưa tay che miệng cười khẽ.
Đinh Ngọc nghe tiếng, ngẩng đầu lên nhìn thấy tôi thì ngạc nhiên:
- Đinh Thanh, sao em ở đây?
- Tất nhiên là đến thăm chị rồi. – Tôi quỳ gối xuống vừa cười vừa đáp.
Đinh Ngọc cũng cười theo, đưa tay dí vào trán tôi, trách yêu:
- Đến cũng không báo trước. – Tôi nghe thấy chỉ cười hì hì, Đinh Ngọc kéo một tay của tôi lên. – Ngồi lên ghế đi.
Tôi ngồi lên bên cạnh chị, tay vẫn nắm một bàn tay của chị, hỏi:
- Chị vẫn khỏe chứ?
- Ừ, vẫn khỏe.
- Cháu của em thì sao?
- Vẫn khỏe. – Đinh Ngọc cười, tay lại gí vào trán của tôi. – Đã lên chức dì rồi, đừng ham vui ham chơi nữa nghe.
Tôi bĩu môi phản đối câu nói của Đinh Ngọc. Sau đó lại hỏi han thêm vài chuyện, rồi kể vài chuyện trong phủ, Đinh Ngọc vì thế mà cười không ngừng nghỉ. Đang rất vui vẻ thì nghe tiếng của một người gần đó:
- Người ta đang muốn yên tĩnh cũng không được nữa. Hai chị em nhà cô sao mà ồn ào như vậy?
Tôi quay mặt qua nhìn, đó là một cô gái tầm tuổi Đinh Ngọc, mặt mũi cũng trắng trẻo, nhìn tóc tai và áo quần thì có lẽ là con gái của nhà Trang quận công. Chưa kịp đáp lại thì cái giọng chanh chua của cô ta lại vọng đến:
- Người ta cũng có mang, đừng có làm phiền người khác nghỉ ngơi.
Có mang? Tôi quay lại nhìn Đinh Ngọc thấy mặt chị xám xịt, nhìn qua lại người kia chỉ thấy cô ta đưa tay đỡ cái bụng còn đang phẳng lì, từng bước chậm chạp ẻo lả đến gần.
- Là vợ lẽ của công tử Phan Huy. – Gạo giới thiệu với tôi.
Ra là cô ta, người từng khiến cho Đinh Ngọc chịu ấm ức. Tôi trừng mắt nhìn cô
ta, thật không biết Phan Huy có mắt nhìn hay không nữa, nếu cô ta xinh đẹp thì không nói, đằng này còn không bằng một nửa nhan sắc của Đinh Ngọc. Anh ta cũng thật giỏi, có thể làm cho cả hai người vợ cùng lúc mang thai.
Tôi chờ đến khi cô ta đặt mông ngồi xuống cái ghế gỗ gần đó mới đứng dậy đi tới gần, cô ta nhìn thấy tôi thì tỏ vẻ cảnh giác, tay lại ôm cái bụng phẳng lì. Tôi cười nhe cả răng:
- Chào thiếu phu nhân.
Cô ta nghe thấy thì bất ngờ, buông lỏng cái tay đang ôm bụng kia rồi cười với tôi:
- Thật không ngờ, em của Đinh Ngọc lại hiểu chuyện như vậy.
Hừ, hiểu chuyện sao? Tất nhiên tôi luôn là người hiểu chuyện rồi. Tôi vỗ tay đánh cái bép:
- A, em quên mất, thiếu phu nhân trong nhà này hình như chỉ có mỗi mình chị Đinh Ngọc. – Tôi ôm trán, giọng thiểu não. – Sao mình lại ăn nói lung tung như vậy chứ.
Nói xong quay qua nhìn khuôn mặt đang cứng lại của cô ta mà cười:
- Vậy tôi nên gọi chị thế nào đây? Bà hai?
Những người hầu có mặt trong sân nghe thấy thì che miệng mà cười, còn mặt cô ta chuyển sang méo mó, đứng dậy chỉ thẳng vào mặt tôi:
- Cô…
Tôi giả bộ bước lui ba bước, nói với vẻ sợ hãi:
- Tôi không hề đụng đến chị nha, chị có ngã ra đó cũng không phải lỗi của tôi. Đến lúc nằm ra đất cũng đừng tìm tôi đổ thừa này nọ.
Đám người hầu lại che miệng cười khúc khích, cô ta giận đến đỏ cả mặt, tay vẫn đang chỉ về tôi, nghiến răng nghiến lợi:
- Ngươi…
- Ngươi gì nào? – Tôi cướp lời của chị ta. – Chị gái tôi xinh đẹp hiền thục được cưới hỏi đàng hoàng. Còn cô? Chẳng phải cô quyến rũ được anh rể tôi nên mới được về đây làm lẽ sao? Cô còn dám nhận danh xưng thiếu phu nhân, thật không biết Trang quận công phu nhân biết được sẽ nói gì đây?
Tôi không hề muốn nhận Phan Huy làm anh rể tí nào sau vụ Đinh Ngọc bị oan ức đó, tôi cũng không muốn nói về chuyện lẽ chẵn làm gì. Thực ra vợ lẽ vẫn có thể được cưới hỏi đàng hoàng nhưng cô ta thì lại không được, căn bản nhà Trang quận công lúc đó coi thường xuất thân của cô ta nên mới không chịu làm lễ cưới. Đó là sau này Gạo kể tôi mới biết được, hôm nay nói ra chính là muốn chọc tức cô ta, muốn cho cô ta biết Đinh Ngọc không phải dễ đụng vào.
Cô ta nghe xong mặt thoắt trắng thoắt xanh, cuối cùng vẫn là giận quá mà quay người đi, trước đó còn bỏ lại một câu:
- Được lắm, hai chị em nhà cô thật cao quý. Tôi không đấu lại.
- Nếu biết vậy thì đừng có chọc vào chị tôi. – Tôi không kiêng dè đáp lại.
Đinh Ngọc kéo tay tôi ý thôi đi, đừng nói nữa. Tôi hậm hực ngồi xuống, Đinh Ngọc cầm quạt giấy quạt cho tôi:
- Em giận nỗi gì? Người ta bị em chọc cho tức giận phải về phòng đóng cửa ở đằng kia kìa.
Tôi nghe thấy thì bật cười, Đinh Ngọc lại dùng tay gí vào trán của tôi:
- Lần sau không cho em qua thăm chị nữa.
Nói là nói thế chứ tôi biết có tôi qua thăm Đinh Ngọc rất vui, chúng tôi ngồi nói chuyện thêm một lát thì đến giờ cơm trưa. Tôi chào Đinh Ngọc để trở về, Gạo tiễn tôi ra cổng. Vừa ra khỏi cổng tôi nắm tay Gạo dặn dò:
- Em nhớ bảo quản thuốc bổ cẩn thận, phải tự tay mình sắc thuốc cho chị Đinh Ngọc.
Gạo nghe thấy thì dạ một tiếng rồi cười mỉm. Tôi biết mình gây sự với cô ta thì chẳng có gì tốt lành nhưng nghe giọng điệu chanh chua của cô ta rồi lại nhớ đến lần ấm ức trước của Đinh Ngọc thì không chịu được. Tôi sợ cô ta sẽ tìm cách hãm hại Đinh Ngọc cho nên còn dặn thêm Gạo vài chuyện nữa, ví dụ đừng để phòng của Đinh Ngọc có mùi thơm gì khác lạ… tất cả đều là từ trí nhớ khi xem phim cung đấu mà tôi từng coi qua.
Nhưng những thứ tôi lo lắng đều không xảy ra mà thứ tôi không ngờ đến lại xảy ra. Không biết từ đâu mà trong thành Thăng Long lại rộ lên lời xôn xao là nhị tiểu thư của nhà Huy quận công rất đanh đá. Gộp chung với lời đồn lần trước hủy hôn thì danh tiếng của tôi ở kinh thành đã rớt hạng thảm hại trong mắt người đời.
Những người hầu trong phủ không tiếc lời trách móc những người bên ngoài ăn nói lung tung, sau đó quay sang an ủi tôi, nói tôi sẽ lấy được người chồng tốt. Tôi nghe thấy chỉ ậm ờ cho qua, thực ra việc này không hay ho gì nhưng ít ra hiện nay chẳng có ai dám đến gõ cửa cầu hôn. Mẹ cả nghe lời đồn thì chỉ thở dài rồi lại tiếp tục đi chùa cầu an. Chỉ có Đình Duệ là lo lắng ra mặt:
- Hôm đó em đến phủ Trang quận công gây chuyện phải không?
Biết mình không giấu được anh nên tôi đem mọi chuyện ra kể lại. Thực ra cũng chỉ là nói qua nói về vài câu, đâu thể tính là gây chuyện được. Đình Duệ nghe xong thì ôm bụng cười:
- Vẫn biết trước nay em nhanh mồm nhanh miệng, không ngờ còn nói ra được những lời gai góc như vậy.
Tôi mặc kệ anh, bỏ ra ngoài sân ngồi nhìn cây lựu. Đình Duệ thấy thế thì đi theo, đến ngồi bên cạnh nói:
- Em yên tâm, anh sẽ tìm người dập tắt lời đồn bậy bạ ngoài kia. – Đình Duệ đưa tay xoa đầu tôi. – Rồi em sẽ gả chồng được thôi.
Đình Duệ nói xong lại bật cười lớn, tôi trừng mắt nhìn anh, dạo này tâm trạng vui vẻ quá nên rất thích trêu chọc tôi thì phải.
- Em sẽ không lấy chồng. – Tôi nói thản nhiên rồi đi vào phòng, mặc cho Đình Duệ ngồi ở ghế há hốc miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com