Từ lúc trở về thời đại này, tôi chỉ hi vọng mình sống bên lề của lịch sử, đứng nhìn lịch sử từ từ diễn ra nhưng lại không ngờ được bản thân dần dần bị cuốn vào nó. Quang Bình nói đúng, dù tôi không muốn nhưng những người bên cạnh tôi đều có liên quan đến cuộc chiến Đàng Trong – Đàng Ngoài, mà cuộc chiến ấy chính là diễn biến lịch sử quan trọng làm thay đổi cục diện đất nước. Tôi biết trước ai thắng ai bại sau cùng nhưng lại không biết được kết cục số phận của từng người bên cạnh mình: Huy quận công, Đình Duệ, Đình Khuê và giờ là Trịnh Khải. Mà biết trước tương lai thì đã sao? Tôi vẫn chỉ có thể bất lực nhìn họ từ từ dấn mình vào vòng xoáy của lịch sử.
- Nàng đang nghĩ gì vậy?
Giọng nói của Trịnh Khải vang lên trên đỉnh đầu kéo tôi trở về với thực tại. Đôi mày của anh nhíu lại, mắt anh vẫn nhìn chằm chằm vào mặt tôi:
- Nàng đang lo lắng điều gì ư?
Tôi gật đầu rồi hỏi lại:
- Tại sao lại là hôm nay?
Trịnh Khải khẽ thở ra nhẹ nhõm, tay anh chạm vào má tôi:
- Vì ta không muốn nàng gả cho tên Trọng Chiếu kia, chỉ cần ta giành lại ngôi vị, nàng sẽ là phi của ta.
Tôi trừng mắt nhìn anh, tình huống đang căng thẳng như thế này mà anh còn dám trêu tôi. Trịnh Khải nắm lấy tay tôi, ánh mắt anh kiên định:
- Nàng có thể đồng ý với ta một việc được không?
Tôi cắn môi chờ anh nói tiếp:
- Tối nay, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, nàng cũng phải ở yên trong phòng, ngay cả khi phủ quận công có chuyện gì cũng không được ra khỏi phòng. Có được không?
- Nhưng…
Trịnh Khải siết chặt tay tôi:
- Nàng đồng ý với ta, có được không?
Thì ra ngay cả chính Trịnh Khải cũng không nắm chắc tình hình tối nay sẽ biến động như thế nào, nếu không anh đã không lo lắng cho tôi như vậy.
- Thiếp đồng ý với một điều kiện.
- Nàng nói đi.
- Chàng phải bình an cho đến khi gặp thiếp. – Tôi đưa tay chạm vào vết thương cũ nơi vai anh. – Không được để bị thương.
- Ta biết rồi. – Trịnh Khải gật đầu với tôi.
Ráng chiều nhuộm đỏ cả nền gạch, Trịnh Khải tiễn tôi ra xe ngựa, tay anh vẫn cầm chặt tay tôi:
- Nàng đừng quên lời ta nói. Dù có bất cứ chuyện gì, sự an toàn của nàng vẫn là trên hết, nhất định không được ra ngoài.
Tôi gật đầu một lần nữa để Trịnh Khải an tâm. Xe ngựa chậm rãi lăn bánh, tôi không nén được thấp thỏm lo lắng, tay vẫn vén rèm cửa nhìn về hướng bóng dáng của Trịnh Khải đang đứng trước cổng ngôi đền cho đến khi khuất hẳn.
- Hải, ngươi có biết công tử có tất thảy bao nhiêu người không?
- Thưa, khoảng năm mươi người. – Hải thành thực trả lời.
- Ít vậy sao? – Tôi cứ ngỡ phải nhiều hơn.
- Đó là những người trung thành nhất của công tử, bọn họ võ nghệ đều rất giỏi, hơn nữa cũng không thể tìm thêm nhiều người, sợ rằng sẽ đánh động đến quận…
Hải nói giữa chừng thì im bặt, tôi hiểu được sự ngần ngại của anh ta khi định nhắc đến Huy quận công. Mặc dù Trịnh Khải đã nói sẽ không gây nguy hiểm cho cả nhà quận công nhưng có lẽ lát nữa về đến phủ tôi nên kiếm cớ để Huy quận công ở nhà tối nay, tránh cho ông đến phủ chúa sẽ gặp phải nạn binh đao nguy hiểm.
- Tối nay ngươi có tham gia cùng bọn họ không?
- Thưa, tôi chỉ có nhiệm vụ bảo vệ tiểu thư…
Nhìn thấy sự bối rối của Hải, tôi cũng không hỏi thêm nữa. Về đến phủ thì trời cũng vừa chập choạng tối, tôi hỏi quanh người hầu thì biết được Huy quận công vẫn còn ở phủ chúa chưa trở về. Mẹ cả nhìn tôi ngồi rồi lại đứng trong phòng khách thì lên tiếng hỏi:
- Đinh Thanh, con đang chờ ai vậy?
Tôi cắn môi trả lời lí nhí:
- Con chờ cha về.
- Có chuyện gì? – Mẹ cả nhíu mày nhìn tôi.
- Con… – Tôi không biết phải nói thế nào đành cúi đầu nhìn nền gạch dưới chân.
Mẹ cả không hỏi thêm gì, tôi cũng ráng ngồi yên trên ghế đợi Huy quận công trở về. Cuối giờ Dậu, thấy bóng dáng Huy quận công chậm rãi bước vào phòng khách, tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm. Mẹ cả mang chén trà nóng đến cho quận công, ông cầm lấy nhấp một ngụm rồi nói với ông Lộc đứng bên cạnh:
- Ông đi lấy thanh kiếm ra cho ta.
Tôi giật thót tim, vội vàng hỏi quận công:
- Cha đi đâu mà phải mang theo kiếm?
Quận công nhìn tôi rồi quay qua nói với mẹ cả:
- Tối nay ta có việc, phu nhân và Đinh Thanh hãy ăn trước đi.
Mẹ cả vừa dạ vừa cầm ấm trà rót thêm nước vào chén trà cho quận công. Tôi nóng lòng lặp lại câu hỏi với ông:
- Cha đi đâu ạ? Tại sao phải mang theo kiếm?
- Đinh Thanh! – Mẹ cả lớn tiếng quát tôi.
- Cha. – Tôi năn nỉ ông, trong lòng sợ hãi vô cùng.
Quận công đặt mạnh chén trà xuống mặt bàn, giọng ông lạnh lùng:
- Con hỏi để làm gì?
- Con…
Quận công khẽ hừ một tiếng rồi hạ giọng dặn dò:
- Tối nay con ngoan ngoãn ở nhà cho ta, nhất định không được ra khỏi phủ.
Ngay sau đó Hoàng Lộc bước vào, lưng hơi khom, tay nâng thanh kiếm trước mặt quận công:
- Bẩm quận công, đã chuẩn bị xong rồi ạ.
Quận công gật đầu rồi cầm lấy thanh kiếm bước ra ngoài. Tôi hốt hoảng chạy theo nhưng bị Hoàng Lộc ngăn lại:
- Tiểu thư, xin tiểu thư nghe lời của quận công, đừng ra ngoài.
Tôi biết mình không thể đi được bèn níu lấy tay áo của ông ta:
- Có phải cha tôi sẽ gặp nguy hiểm hay không?
- Thưa không, tối nay quận công đi bắt phản tặc, mọi sự đều được chuẩn bị đầy đủ chỉ chờ phản tặc sa vào bẫy thì sao có thể gặp nguy hiểm được.
Tôi đứng như trời trồng nhìn bóng của Hoàng Lộc đang đi về phía cổng, bên tai như vừa nghe được tiếng sấm. Ông ta nói mọi sự đều được chuẩn bị đầy đủ chỉ chờ phản tặc sa vào bẫy. Trịnh Khải sắp bị rơi vào bẫy, anh có biết điều đó hay không?
- Ngươi, ngươi đi tìm Hải cho ta, mau lên. – Tôi túm được một tên người hầu trong phủ, vội vàng ra lệnh cho anh ta.
- Tiểu thư…
- Nhanh! – Tôi sốt ruột quát anh ta.
- Dạ.
Anh ta sợ hãi vội buông mấy thứ lặt vặt đang cầm trong tay ra rồi quay người toan bỏ chạy thì nghe giọng mẹ cả lạnh lùng vang lên:
- Đứng lại. Ngươi tiếp tục làm việc của ngươi đi. – Mẹ cả ra lệnh cho tên người hầu rồi quay qua nhìn tôi. – Tối nay con phải ở nhà, không được ra ngoài.
- Con…
- Mau đưa tiểu thư về phòng, canh giữ cho ta, không được để tiểu thư ra khỏi phòng.
Hai người hầu vội đến đứng hai bên tôi, không nói được cũng không đi được, tôi đành bất lực theo họ về phòng của mình. Mẹ cả còn sai người mang cơm tối đến tận phòng cho tôi, trong phòng lúc nào cũng có một người hầu đứng canh chừng. Tôi ngồi nhìn mâm cơm rồi nói người hầu mang đi, tôi không thể ăn nổi, dù chỉ một hạt cơm. Hai bàn tay giấu dưới bàn không ngừng run rẩy, hết nắm rồi lại buông góc váy.
Không biết qua bao lâu thì một bóng người quen thuộc bước vội vào phòng, tôi nhìn thấy Gạo thì đứng dậy mừng rỡ:
- Sao em lại ở đây?
Gạo chạy đến nắm lấy
tay tôi, ánh mắt cô bé tỏ ra lo lắng:
- Tiểu thư, tiểu thư Đinh Ngọc sai em mang vài thứ về nhà nên em mới biết được tiểu thư đang bị phu nhân phạt, người lại không chịu ăn cơm, tiểu thư có sao không?
Tôi nhìn cô người hầu đang đứng trong góc phòng:
- Ngươi ra ngoài đi. Có Gạo ở đây canh chừng rồi, ta không đi đâu được đâu.
Cô người hầu tỏ ra bối rối nhưng cũng cúi đầu dạ rồi đi ra ngoài. Tôi đóng chặt cửa phòng rồi kéo tay Gạo ngồi xuống ghế nói nhỏ:
- Em đi tìm Hải rồi nhắn tin cho anh ta giúp chị…
Không đợi tôi nói hết câu, Gạo đã cắt lời:
- Tiểu thư, ban nãy có người nhờ em nhắn với tiểu thư là hắn ta đã đi tìm Hải nhưng không gặp.
Sao có thể như vậy? Hải đi đâu rồi? Tôi rối rắm xoắn hai bàn tay của mình lại, mồ hôi lạnh chảy hai bên thái dương.
- Em giúp chị ra ngoài đi.
- Không được, phu nhân dặn em không được để tiểu thư đi đâu cả.
- Nhưng có liên quan đến tính mạng con người, ta không thể không ra ngoài.
- Tiểu thư… - Gạo khó xử nhìn tôi.
Sau một hồi chần chừ, Gạo đồng ý đổi áo quần với tôi. Sau khi thay áo váy của Gạo, tôi dặn dò cô bé sau khi tôi đi phải chốt cửa phòng, nếu có ai hỏi thì nói là tôi đã đi ngủ rồi lén lút ra khỏi phòng. Vừa ra khỏi phòng, tôi men theo lối đi nhỏ bên vách nhà, trống tim đập liên hồi.
- Tiểu thư.
Bóng người cao lớn đứng chắn trước mặt khiến tôi khiếp vía nhưng may tôi chỉ đưa tay lên bịt miệng chính mình lại.
- Sao tiểu thư lại ở đây? Tôi nghe nói tiểu thư đang tìm tôi.
Là giọng của Hải. Tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm, may quá, vẫn chưa bị phát hiện. Sau khi đưa một ngón tay lên miệng ám chỉ bí mật, tôi hỏi nhỏ:
- Ngươi đã đi đâu vậy?
- Thưa ông Lộc sai tôi đi lấy thêm cỏ về cho ngựa. Tôi vừa về đến nơi thì biết tiểu thư đang tìm tôi nên vội đến đây. – Hải nhỏ giọng trả lời tôi.
Tôi gật đầu, nói ngắn gọn:
- Công tử sắp gặp nguy hiểm rồi, ngươi mau đi báo cho họ ngừng hành động lại.
Bóng tối che phủ gương mặt của Hải nên tôi không nhìn ra được biểu cảm của anh ta nhưng nhìn cả người anh ta cứng lại thì chắc chắn cũng rất ngạc nhiên. Hải cúi đầu khẽ hỏi lại:
- Tiểu thư có chắc chắn không?
- Cha ta đã cho người giăng sẵn một cái bẫy rồi, họ chỉ chờ người của công tử tới nữa thôi. – Tôi nhẫn nại giải thích.
- Tiểu thư, người mau trở về phòng đi. Tôi sẽ lập tức đi báo tin.
Hải nói gấp gáp rồi quay lưng chuẩn bị bỏ đi thì bị tôi kéo áo lại:
- Khoan. Ta muốn đi cùng.
- Tiểu thư.
- Đừng ngăn cản, ta không thể ở nhà chờ tin được. Chúng ta phải đi nhanh kẻo không kịp.
Biết không thuyết phục được tôi, Hải đành dẫn tôi men theo lối nhỏ ra sân sau rồi để tôi ngồi lên xe kéo, phủ rơm và cỏ lên xe để che chắn tôi rồi kéo ra cổng.
- Hải, đi đâu giờ này? – Giọng của người gác cổng.
- Tên nông dân dám lừa tôi, hắn để cỏ mới và cỏ cũ trộn vào nhau, ban nãy về nhà tôi mới phát hiện ra, bây giờ tôi phải đi đổi lại trước khi ông Lộc về.
Trời tối, ánh đèn lồng không đủ để người gác cổng nhìn rõ được nên hoàn toàn tin vào lời của Hải.
- Đi nhanh đi, nếu không là bị đuổi việc như chơi.
- Cám ơn anh. – Giọng Hải tỏ vẻ cảm kích.
Xe kéo chầm chậm lăn bánh ra đường, trên xe, dưới lớp cỏ có tôi. Hải kéo xe đến góc đường thì dừng lại rồi ôm hết mấy bó cỏ chắn phía trên người tôi ra:
- Tiểu thư, đi thôi.
Tôi vừa phủi cỏ bám trên người vừa bước xuống xe:
- Đi.
Hải đi trước, bước chân vừa nhanh vừa dài, tôi phải chạy theo mới kịp anh ta. Vừa thở gấp tôi vừa hỏi:
- Mấy giờ công tử sẽ hành động?
- Thưa, đầu giờ Hợi. – Hải quay qua nhìn tôi. – Lúc này mới đầu giờ Tuất, có lẽ mọi người còn chưa xuất phát.
Tôi không đi nổi nữa, đành đứng lại thở hổn hển, tay khua khua nói với Hải:
- Chuyện cấp bách, ngươi đi trước đi, ta đi sau.
Hải do dự nhìn tôi, tôi gật đầu, anh ta liền quay người chạy nhanh về phía trước. Tôi đứng dậy chống tay vào bờ tường hít thở mạnh vài cái rồi nhắm hướng tiếp tục đi. Trên phố, người đi lại thưa thớt, tôi nhanh chóng rẽ vào con phố vắng dẫn đến ngôi đền cũ. Tôi cắm cúi đi cho đến ngã rẽ thì bất ngờ va vào ngực của một người khác khiến tôi loạng choạng đi thụt lùi hai bước.
- Đinh Thanh.
- Khải.
Tôi vui mừng gọi tên người mặc áo đen đang đứng chắn trước mặt tôi. Trên gương mặt Trịnh Khải có cả tức giận và lo lắng, giọng anh trầm thấp vang lên:
- Ta đã nói dù có bất cứ chuyện gì nàng cũng phải ở lại trong phủ, tại sao lại không nghe lời ta?
- Nhưng… – Tôi cắn môi. – Thiếp sợ chàng sẽ gặp nguy hiểm.
Trịnh Khải tỏ vẻ bất lực:
- Cũng may Hải đã đến kịp, chúng ta đã cho người tản ra báo tin cho những người khác tạm thời ngừng hành động chờ cơ hội khác.
- May quá. – Tôi mỉm cười đáp lại.
- Nghe Hải nói nàng sắp tới đây nên ta lo lắng đi tìm nàng trước. Đi, ta đưa nàng về. – Trịnh Khải định kéo tay tôi quay lại đường cũ thì nghe tiếng người ngựa ở đầu con phố vang lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com