Chương 1
Edit: Yunchan
***
Liễu Ký Minh, người nức tiếng cả giới tu tiên, chưởng môn trẻ nhất của phái Thương Vũ, mới niên thiếu đã đạt tới nhất đại kiếm tu, còn trẻ tuổi mà đã tới tu vi Hóa Thần, là chỗ dựa vững chắc nhất trong cuộc đời tu tiên chậm chạp của cô, chưa kể còn là người cùng cô cộng kết minh thề, là đạo lữ song tu cùng vong thân hoặc cùng thăng tiên với cô.
Tạ Cẩn Du trợn mắt nhìn trà bánh bày trên bàn, lòng dạ rối bời suy ngẫm về thông tin mà mình mới nhận được, trước mặt là món bánh hoa mai xinh xắn bao lấy phần nhân ngọt ngào, tỏa ra mùi thơm phức nóng hổi.
Phần lớn đệ tử của phái Thương Vũ đều đã ích cốc, thế nhưng trên "Văn Ngọc Phong" nơi ở của Liễu Ký Minh vẫn xây một căn bếp nhỏ, nghe đâu là chuẩn bị riêng cho cô, chưởng môn phu nhân thích nhất là ăn uống, Liễu chưởng môn vung tiền như nước, điều này chẳng phải là bí mật gì trong phái Thương Vũ cả.
Đồ dùng trong nhà được chuẩn bị tươm tất chẳng thiếu thứ gì, trong tủ quần áo đầy ắp y phục và trang sức được chế tác riêng theo vóc dáng của cô, màu sắc và kiểu dáng đều là loại cô thích, bên ngoài nhà thì trồng cả một vườn trúc xanh rộng thênh thang theo ý thích của cô, khi gió thổi lùa qua lại vang lên tiếng xào xạc mát mẻ.
Thứ duy nhất vắng bóng chính là chủ nhân nơi đây, Liễu Ký Minh.
À đúng rồi, hắn bế quan, nghe đâu đã tròn ba năm.
"Sao sư nương chưa ăn đi?" Tiểu cô nương bên cạnh nom chỉ tầm mười bảy mười tám tuổi tên là Tố Y, người cũng như tên, cô mặc bạch y tinh tươm ngồi im lặng bên cạnh Tạ Cẩn Du, nghe nói đây là tiểu đồ đệ của Liễu Ký Minh, có thiên phú xuất chúng, là nữ kiếm tu hiếm hoi trong giới tu tiên, và cũng là người đầu tiên Tạ Cẩn Du nhìn thấy sau khi thức dậy từ trong bóng tối.
Tạ Cẩn Du mất trí nhớ, nói thẳng ra cô là một người không có quá khứ.
Cô không nhớ rõ phái Thương Vũ là gì, tới tên của bản thân cũng là nhờ Tố Y cho biết, cũng chẳng nhớ được mình đã kết thành đạo lữ với Liễu Ký Minh lúc nào, à nhầm rồi, phải nói tới Liễu Ký Minh là ai cô cũng chẳng nhớ nổi mới đúng.
Mọi thứ ở đây đều hoàn hảo, nhưng đối với cô thì chỉ là một bầu không khí xa lạ.
"Sư nương không khỏe ư?" Tố Y dè dặt quan sát nét mặt của cô.
Tạ Cẩn Du lắc đầu: "Không có việc gì."
Nói thật thì, dù là ai mới mở mắt ra đã phát hiện mình chẳng những có một đồ đệ mà còn thêm một ông chồng thì cũng chẳng thoải mái nổi đâu.
"Người mới tỉnh chắc vẫn còn khó chịu trong người, hãy ăn chút ít rồi lên giường nghỉ ngơi đi." Tố Y đẩy bánh hoa mai tới trước mặt cô, nói giọng ân cần.
Tạ Cẩn Du chần chừ một lát, ngập ngừng hỏi: "Sư tôn của cô..."
Tố Y nghe cô nhắc tới Liễu Ký Minh, trên nét mặt cứng nhắc lập tức hiện lên vài nét vui tươi, đáp vội: "Lần này sư phụ bế quan chủ yếu là để củng cố cảnh giới, chẳng bao lâu nữa là có thể xuất quan rồi, chắc sư nương nhớ người lắm ạ?"
Cái này thì không có đâu!
Tạ Cẩn Du nhìn Tố Y bối rối, ấp úng nói: "Ta... ta thậm chí còn không nhớ được sư tôn của cô..."
Tố Y đăm chiêu một thoáng, hồi lâu sau thì cất tiếng thở dài: "Do đồ nhi sơ suất, sư nương còn không nhớ được cả tên của mình thì làm sao nhớ ra sư tôn."
Tạ Cẩn Du sửa sang lại ống tay áo của mình, hỏi với giọng hoang mang: "Sao ta lại mất trí nhớ?"
Tố Y đã đoán trước cô sẽ hỏi câu này, tuy đã chuẩn bị sẵn nhưng khi trả lời trong ánh mắt vẫn thoáng qua chút buồn bã, cứ như đang về lại ngày hôm đó.
"Sư nương vốn ở tu vi Kim Đan trung kỳ, nhưng vào một lần bế quan quá lâu không ra, sư tôn có dự cảm không lành nên phá kết giới, nhờ đó mới phát hiện người đã nhập tâm ma, tẩu hỏa nhập ma trọng thương bất tỉnh..."
"Hả?" Tạ Cẩn Du bàng hoàng: "Ta ở tu vi Kim Đan?"
Tố Y im lặng một lát mới tiếp lời: "Nhưng sau lần đó cảnh giới đã tụt giảm..."
Tạ Cẩn Du nhìn Tố Y, vừa hợp thời ra vẻ bi thương vừa nghe Tố Y nói tiếp: "Chẳng những tu vi bị hủy hoàn toàn, mà còn ảnh hưởng đến..." Nói đến đây Tố Y ngước mắt quan sát phản ứng của cô, thấy cô không có gì bất thường mới nói tiếp: "Để cứu người sư tôn đã chịu trăm cay nghìn đắng, suýt nữa thì cảnh giới cũng sụt giảm, may mà thương thế của người dần ổn định, mãi tới khi người khá lên thì sư tôn mới đi bế quan."
Gặp quỷ rồi!
Đây là phản ứng đầu tiên của Tạ Cẩn Du.
Tố Y kể rất tự nhiên, chẳng có gì là đau thương, tẩu hỏa nhập ma, nhẹ thì giảm cảnh giới, nặng thì mất mạng, còn chuyện mất trí nhớ hay đầu óc hư hại thì quả là chuyện bình thường, nhưng Tạ Cẩn Du vẫn thấy có gì đó sai sai ở đây.
Cứ như có ai đó viết ra một cuốn tiểu thuyết rồi bảo Tố Y đọc lại vậy.
"Bây giờ tu vi của ta ở đâu?" Tạ Cẩn Du cúi mặt, dằn nghi vấn vào lòng, biểu cảm trông khá là ảm đạm.
"Có lẽ là Trúc Cơ..." Dường như sợ cô không chấp nhận được, Tố Y bèn lật đật giải thích: "Tư chất của sư nương xuất chúng, chờ sau khi sư tôn xuất quan rồi, có sư tôn giúp đỡ người nhất định sẽ lên cấp nhanh chóng, chẳng mấy chốc sẽ lấy lại cảnh giới kim đan tiên nhân thôi."
Chỉ mới tới Trúc Cơ, trong một tông môn lớn như phái Thương Vũ, cấp tu vi này e rằng còn chẳng bằng đệ tử ngoại môn, hơn nữa có Liễu Ký Minh giúp đỡ là sao? Giúp kiểu gì? Song tu à?
Tạ Cẩn Du bị suy nghĩ này làm cho phát run, cô lắc đầu theo bản năng rồi thấp giọng hỏi tiếp: "... Vậy tu vi của sư tôn thì sao...?"
Nhắc tới Liễu Ký Minh, trên môi Tố Y bỗng nở ra nụ cười hiếm hoi: "Sư tôn là kiếm tu Hóa Thần trẻ tuổi nhất, trước đây cảnh giới của người có chút bất ổn, bây giờ bế quan xong hẳn sẽ có tiến bộ."
Tạ Cẩn Du như thấy sấm sét giữa trời quang.
Hóa Thần?! Theo như cấp tu vi mà Tố Y giảng giải cho cô biết lúc trước thì từ Trúc Cơ tới Hóa Thần, khoảng cách ở giữa chẳng phải chỉ