Gần tòa nhà sách có rất nhiều nhà hàng, thầy bói Vương nhìn quanh một vòng rồi chọn một nhà hàng theo phong cách HongKong mà các cô gái trẻ thích ăn, chi thêm phí phục vụ yêu cầu một cái phòng nhỏ.
“Thầy, mời đi lối này.
” Thầy bói Vương dùng tay ra dấu mời, dẫn Lâm Thanh Âm đi đến cửa phòng riêng rồi ân cần mở cửa.
Vài vị khách đi ngang qua thấy một người đàn ông trung niên cúi đầu khom lưng gọi một cô bé là thầy đều lộ ra biểu cảm ngạc nhiên, nhưng dáng vẻ của cả hai trông cực kỳ tự nhiên giống như theo lý thì nên như vậy.
Nhân viên phục vụ lấy ra thực đơn, thầy bói Vương lập tức đưa đến trong tay Lâm Thanh Âm: “Ngài xem thích ăn cái gì?”“Cái gì cũng được.
” Lâm Thanh Âm không có hứng thú xua xua tay: “Tôi không thích ăn cơm!”Thầy bói Vương lấy ra khăn mặt nhỏ lau mồ hôi trên mặt, mở ra menu chọn vài món đặc trưng, rồi lại chọn mấy món đồ ngọt mà con gái thích.
Khi người phục vụ cầm thực đơn ra khỏi phòng riêng, thầy bói Vương lập tức rót cho Lâm Thanh Âm một tách trà: “Trước tiên xin tự giới thiệu một chút tôi tên là Vương Hổ, biệt danh là Vương béo, cô muốn gọi như thế nào cũng được.
”Lâm Thanh Âm nâng tách trà lên mắt nhìn trà bên trong, nhíu mày, đem chén trà bỏ qua một bên, liền đụng cũng không nghĩ đụng: "Tôi tên Lâm Thanh Âm.
"“Trà này không hợp khẩu vị sao?” Vương Béo vừa hỏi xong thì vỗ đầu một cái: “Tôi biết rồi, con gái các cô tuổi này không thích uống trà! Để tôi gọi cho cô đồ uống!”Nhìn thấy Vương Béo gọi người phục vụ, Lâm Thanh Âm không ôm nhiều hi vọng thở dài, tuy rằng kiếp trước không cần ăn cơm nhưng cô lại rất thích thưởng thức trà.
Trà cô uống được lấy từ cây trà trên đỉnh mây, mỗi một ngụm nuốt xuống bụng đều tràn đầy linh khí, mà trà trên bàn này đừng nói là linh khi, ngay cả hương vị còn không ngon.
Ngay sau đó người phục vụ đã bưng lên một ly dương chi cam lộ(1).
Lâm Thanh