Nhưng trước khi tính toán với anh, cô phải giải quyết vấn đề trước mắt cái đã.
Kiều Trăn Trăn khoanh tay dựa vào bàn của Trì Thâm nhìn mọi người.
Cả lớp vẫn đang náo loạn vì băng vệ sinh, sau khi nhận ra đồ của mình, mấy bạn nữ đỏ mặt cướp lấy, một vài bạn nam da mặt dày giơ tay hỏi xem là của ai thu hút rất nhiều tiếng cười cùng với tiếng mắng mỏ.
Trong lúc ồn ào, có người đột nhiên nói: “Bạn nào cũng có nó trong cặp sách, nhìn là biết trò đùa dai rồi.
Có phải chúng ta đã hiểu lầm Trì Thâm rồi sao?”
Tiếng của người này hơi lớn, khiến mọi người nghe xong đều có chút xấu hổ.
Chỉ mười phút trước, bọn họ còn đóng người phán xử vì họ tìm thấy băng vệ sinh trong cặp của Trì Thâm.
Mười phút sau, bọn họ lại phát hiện ra rằng bọn họ cũng có nó trong cặp.
Lúc này, cho dù da dày đến mức nào cũng không thể xem như không có gì xảy ra.
“… lúc đầu chúng mình cũng không thấy nó trong cặp sách của chúng mình” cậu bạn lúc trước giúp đỡ Triệu Luyến Kiều chỉ nhỏ giọng đáp lại, “Hơn nữa, cậu ấy đã lén theo dõi Kiều Trăn Trăn rồi sau đó tự nhiên có vật dụng cá nhân của Trăn Trăn, không làm chúng mình hiểu lầm mới là lạ.
“
” Nếu không vừa mắt cậu ấy thì cứ nói thẳng, đừng giở trò che mắt với mình, đừng làm như chuyện bắt nạt này là do mình.
” Kiều Trăn Trăn lạnh lùng nói.
Cậu bạn khóe miệng mím lại, khi mọi người đang nhìn sang, cậu ta cảm thấy hơi mất thể diện một lúc: “Nhưng, nhưng cậu cũng không thể đảm bảo rằng chuyện đó không phải do cậu ấy làm?”
“Cậu có bằng chứng sao?” Kiều Trăn Trăn nhướng mày của mình, hỏi ngược lại.
Cậu bạn bị bất ngờ một lúc, ngay lập tức chỉ vào Triệu Luyến Kiều: ” Cậu ấy còn không phải là một nhân chứng, cậu ấy đã tận mắt thấy Trì Thâm lén lút làm gì nơi chỗ ngồi của cậu.”
Triệu Luyến Kiều, người đã không nhìn thấy tất cả, giật mình, sau khi lấy lại tinh thần lại có thể bình tĩnh: “Đúng vậy, hôm qua mình thấy cậu ấy đi về chỗ của cậu.”
“Cậu có thấy cậu ấy lấy băng vệ sinh của tôi không?” Kiều Trăn Trăn dửng dưng nhìn cô, “Tận mắt nhìn thấy? “
Môi của Triệu Luyến Kiều mấp máy, ngay khi cô ta định nói, cô ra nhìn thấy Kiều Trăn Trăn bước tới: “Bộ phận chuyên môn có thể xác định được dấu vân tay trên băng vệ sinh theo thời gian mới hay cũ, cũng có thể kiểm tra dấu vân tay này là của ai.
Nếu cậu có dấu vân tay để lại cũ hơn của cậu ấy, chứng tỏ là cậu cố tình lấy rồi đổ tội cho cậu ấy.
“
‘Mình,mình không có!’ Triệu Luyến Kiều trở nên hoảng sợ, “Tự dưng mình lại đi vu oan cho cậu ấy làm gì!’
” Cuối cùng là cậu đã chính mắt nhìn thấy cậu ấy lấy băng vệ sinh của mình không? “Kiều Trăn Trăn ép hỏi cho bằng được.
Dưới ánh mắt của mọi người, Triệu Luyến Kiều rất muốn gật đầu, nhưng cô ta cũng không biết những gì Kiều Trăn Trăn nói là đúng hay sai, nếu tính người chạm vào thì trong thời gian vừa rồi Trì Thâm từ đầu đến cuối vẫn chưa chạm vào băng vệ sinh,nếu có chạm vào thì thời gian cũng gần đây thôi.
Nếu thật sự có thể xác đinh cụ thể thời gian lưu lại dấu vân tay thì chẳng phải có thể điều tra ra ta là người duy nhất chạm vào ngày hôm qua sao?
Triệu Luyến Kiều càng nghĩ càng căng thẳng lại đối diện với Kiều Trăn Trăn,cô ta lại không dám chắc chắn như vậy: “Mình, mình không biết …”
“Vậy là cậu không chính mắt nhìn thấy,” Kiều Trăn Trăn đã đoán đúng rằng cô ta sẽ không dám tiếp tục đổ tội, giọng nói vẫnrất bình tĩnh: ‘Cậu không nhìn thấy nhưng lại dẫn đầu nhóm bắt nạt, phải không?’
Ngay sau khi từ ‘bắt nạt’ xuất hiện, sự việc trở nên nghiêm trọng hơn một chút, nhiều người bối rối nhìn nhau.
“
Hai người đi theo Triệu Luyến Kiều đổ cho Trì Thâm một cái tội khác:” Cậu ấy tuy không tận mắt nhìn thấy nhưng cũng không thể nói rằng Trì Thâm không làm, nhiều khi chính cậu ta vì không muốn bị phát hiện mà cố ý đem mỗi bao băng vệ sinh để tới các bàn khác nhau”
” Ai cơ? Trì Thâm? “Kiều Trăn Trăn chế nhạo.
Hỏi một cách ngạc nhiên.
Cậu bạn đột nhiên trở nên mất mặt.
Trong lớp ai mà chả biết Trì Thâm là một kẻ cô độc, quái thai chỉ làm theo ý mình, vì vậy anh sẽ không quan tâm đến suy nghĩ của người khác.
Nếu anh thực sự muốn thứ gì đó của Kiều Trăn Trăn, anh sẽ trực tiếp lấy nó đi,thật không cần phí sức lực đem mỗi học sinh trong lớp đều hãm hại như thế.
Lúc bọn họ tìm thấy băng vệ sinh từ mỗi hộc bàn, bọn họ thực sự không nghi ngờ Trì Thâm.
“… Vậy ai đã làm điều này?” Ai đó nhỏ giọnglẩm bẩm.
“Đúng, đúng rồi, không phải Trì Thâm, chắc là người khác, đúng thật biến thái!”
Trong lớp lại có một cuộc thảo luận khác, đang trở nên sôi nổi thì đột nhiên có người hỏi cậu bạn vừa nói giúp Triệu Luyến Kiều: “Sao trong học bàn của cậu lại không có băng vệ sinh?”
“Ừ!
Trần Nhạc cũng không có!” “ Trần Nhạc là một người khác.
Hai chàng trai sững người trong giây lát và có chút bối rối.
Những nam sinh khác trong hộc bàn đều có nó, nhưng họ thì không.
Điều này có chút kì diệu.
Hai cậu nhóc ngẩn ra, vừa định tranh cãi thì thầy chủ nhiệm từ ngoài bước vào thấy cả đám đang xúm xít lại với nhau, lập tức mắng tất cả trở về chỗ ngồi.
Trước khi Kiều Trăn Trăn trở lại chỗ ngồi, cô nói nhỏ với Trì Thâm ở phía sau: “Buổi trưa sau giờ học ra sân thể dục, mình có chuyện muốn nói với cậu.”
Trì Thâm im lặng một lúc,khi quay người rời đi có hơi hơi khẽ gật đầu.
Kiều Trăn Trăn không thấy phản ứng của anh, vì vậy cô quay trở lại chỗ ngồi của mình và ngồi xuống.
Chỉ một lúc, một số nữ sinh không nhịn được nói với thầy chủ nhiệm về chuyện băng vệ sinh, nhân tiện nói luôn chuyệnchỉ có hai nam sinh không có gì ở hộc bàn.
Hai nam sinh này thường có tiếng xấu trong lớp, thầy chủ nhiệm vừa mới nghe thấy, trực tiếp cho rằng chính là bọn học làm việc đó, lập tức khiển trách, hai nam sinh bực bội, muốn phản bác lại, cuối cùng chỉ có thể im lặng, nhịn.
Triệu Luyến Kiều giật mình lo sợ, không dám nói thay hai người bọn họ, chỉ có thể cúi đầu mà thấp thỏm lo lắng.
Từ khi xuyên sách, đều nghịch ngợm mọi người trong lòng bàn tay của cô ta, chưa bao giờ cô ta cảm thấy xấu hổ như hôm nay, nhưng giờ suy nghĩ cẩn thận lại, băng vệ sinh trong học bàn của những người khác là từ đâu đến.
Chẳng lẽ tối hôm qua cô ta khi hãm hại Trì Thâm bị nhìn thấy, rồi bị Trì Thâm hại ngược lại?
Không thể nào, Trì Thâm là một tên ngốc, người không thể chiếm một trang trong sách ban đầu làm sao có thể thông minh như vậy được.
Cô ta cắn môi dưới và không cần suy nghĩ cũng bác bỏ ý nghĩ đó.
Thay vào đó, Triệu Luyến Kiều bị phản công, Kiều Trăn Trăn tâm trạng