Cơn mưa lớn vẫn chưa có ý định dừng lại, nó vẫn đổ ập rầm rầm xuống lòng đất.
Kiều Trăn Trăn và Trì Thâm ngồi trước cửa hiệu thuốc 24 giờ, lấy các vách ngăn ngắn nhô ra của hiệu thuốc làm nơi trú ẩn để tránh mưa.
Một làn gió nhỏ thổi qua, Kiều Trăn Trăn run rẩy:.
“Duỗi tay cậu ra “
Trì Thâm mím mím môi nhưng vẫn không cử động.
“Đừng cố giấu giếm nữa, mình biết hết rồi,” Kiều Trăn Trăn liếc nhìn anh, trong đầu đầy những lời nói của ông chủ đó ở phố ăn vặt, “Để mình xem vết thương có nghiêm trọng không.”
Trì Thâm rõ ràng không lường trước rằng cô đều biết hết rồi.
Nghe vậy lập tức do dự một lúc, cuối cùng vẫn đưa tay ra trước mặt cô.
Chỉ nhìn thấy hai cổ tay mỏng nhưng không gầy, đều có vết thương thô ráp bắt đầu lở loét, trải qua một trận mưa lớn đã rửa sạch, không còn một chút máu, chỉ còn lại vết thương sưng tấy vừa màu trắng vừa đỏ, bắt đầu nứt nẻ, lở loét.
Kiều Trăn Trăn đã đoán trước được rằng anh bị thương không nhẹ, nhưng cô thực sự không ngờ tới nó lại nghiêm trọng đến như vậy, lập tức hốc mắt cô liền đỏ.
Một tia lo lắng thoáng qua trên mặt Trì Thâm, anh lập tức thu tay về.
“Đưa tay lại đây.” Kiều Trăn Trăn cau có.
Tạm thời Trì Thâm không nói nên lời, duỗi tay ra lần thứ hai.
Kiều Trăn Trăn hít một hơi thật sâu, vừa lấy đồ ra khỏi túi ni lông, vừa lẩm bẩm: “Cậu có ngốc không? Bị trói rồi còn giãy dụa làm cái gì? Đó là mẹ ruột của cậu …”
Mới nói được một nữa, nhớ tới câu nói của ông chủ đó ở phố ăn vặt ‘Dù sao cũng không phải con ruột’, cô ngừng nói tiếp, cúi đầu xuống,tiếp tục nói “Bọn họ còn có thể trói cậu cả đời à?Cậu vội vàng giãy giụa, muốn chạy thoát làm cái gì?”
Cô nói vừa nói chuyện vừa lấy băng ra và dung dịch ô-xy già, còn có một số thuốc giúp thúc đẩy quá trình chữa lành vết thương.
“Nếu đau thì nói cho mình biết nha.” Kiều Trăn Trăn nói và bắt đầu làm sạch vết thương cho anh.
Cô làm tỉ mỉ, cẩn thận rồi lại rất cẩn thận, vì sợ anh nói sẽ đau, nhưng thật lâu cũng không nghe thấy anh kêu đau, cô không nhịn được ngẩng đầu nhìn anh hỏi: “Không đau à?”
Trì Thâm khẽ lắc đầu.
Kiều Trăn Trăn nheo mắt lại.
Trì Thâm ngừng một chút: “… Đau quá.”
“Như thế này mới đúng, cậu cũng không phải mình đồng da sắt, sao có thể không cảm thấy đau được chứ?” Kiều Trăn Trăn lại cúi đầu xuống, “Nếu đau thì nói cho mình biết, đừng chịu đựng nữa.”
Trì Thâm nhìn mái tóc đen trên đỉnh đầu cô, khóe môi hơi hơi cong lên: “Mình đã hứa với cậu rồi.”
“Cái gì?” Kiều Trăn Trăn mơ màng nhìn lên, bất ngờ rơi vào đôi mắt đen nhánh của anh.
Trì Thâm trầm mặc: “Cậu nói muốn mình đợi cậu.”
Kiều Trăn Trăn sững sờ một lúc mới có thể nhận ra vừa rồi anh đang trả lời câu hỏi của mình-
Tại sao anh lại nóng lòng muốn chạy ra như thế.
Vì anh đã hứa với em sẽ đợi em ở cổng trường.
Cảm giác ấm áp từ tim truyền đi khắp cơ thể, ngay cả cái lạnh do mưa cũng được giảm đi rất nhiều, Kiều Trăn Trăn bật cười, sau đó ngẩng mặt lên rồi lại xụ mặt: “Đừng quấy rầy công việc của tôi.”
“… Ồ.” Trì Thâm cúi đầu xuống một lần nữa.
Kiều Trăn Trăn liếc anh một cái và tiếp tục băng bó cho anh.
Cô làm không được thuần thục cho lắm, thật lâu mới miễn cưỡng băng bó ra hình dạng, lau mồ hôi trên trán, càng nhìn thì càng thấy không hài lòng: “Xiêu xiêu vẹo vẹo, không ra cái gì cả, nếu thật sự không được thì đi bệnh viện đi.”
“Như vậy là được rồi.
” Trì Thâm rút tay về.
Kiều Trăn Trăn nhìn bàn tay của anh một lần nữa, không khăng khăng muốn đến bệnh viện nữa.
Sau khi băng bó vết thương xong, cũng đã có thời gian để hỏi những chuyện khác, Kiều Trăn Trăn thu dọn những miếng băng gạc còn lại xong rồi mới quay đầu nhìn về phía anh: “Cậu lén chạy trốn khi nào?”
“Buổi chiều.”
Kiều Trăn Trăn gật gật đầu: “Chỗ kia của cậu thật sự không dễ bắt taxi cho lắm.
Mình phải đi một quãng đường dài mới tìm được một chiếc xe.
Cậu có phải cũng đi xa như vậy sao? Có thể không bị phát hiện cũng thực sự rất may mắn ”
Trì Thâm không nói lời nào.
Kiều Trăn Trăn nhìn anh, trong lòng dâng lên một linh cảm xấu: “Cậu làm sao có thể quay về?”
“… Ngồi xe.” Trì Thâm bị cô nhìn chằm chằm, bàn tay ở trên đầu gối bất giác siết chặt lại.
Kiều Trăn Trăn xụ mặt, “Nói thật đi.”
“Đi bộ trở về.” Giọng Trì Thâm hơi khô, lúc anh nói chuyện, không hiểu sao lại không dám nhìn cô.
Giọng nói vừa kết thúc, xung quanh chìm vào một khoảng yên tĩnh, trận mưa to không biết từ lúc nào cũng đã ngừng, không khí được mưa rửa sạch trở nên mát mẻ nhưng cũng có chút se lạnh.
Trì Thâm đợi thật lâu nhưng không đợi được câu nói thứ hai của Kiều Trăn Trăn, cuối cùng không nhịn được ngẩng đầu nhìn cô, không ngờ lại thấy đôi mắt đỏ hoe của cô.
Trong mắt anh thoáng hiện lên một tia hoảng sợ, nhiều lời nói cùng một lúc đều vọt tới cổ họng nhưng cuối cùng anh lại không thể nói một lời an ủi nào.
Một lúc lâu sau, anh khó khăn mở miệng: “Đừng khóc …”
Anh không nói thì không có chuyện gì, anh vừa nói thì khóe mắt của Kiều Trăn Trăn lại rưng rưng nước mắt rồibật khóc.
Cô xấu hổ quay mặt đi, hút mũi rồi nhanh chóng quay lại, nghẹn ngào hỏi anh: “Vậy cậu đã đi bộ bao lâu rồi?”
“Tầm khoảng tám giờ….” Trì Thâm trả lời có chút do dự. Thực ra, trước khi Kiều Trăn Trăn đi đến trường thì anh cũng mới đến không lâu.
Kiều Trăn Trăn trước giờ cũng không biết rằng phải đi bộ mất 8 tiếng mới có thể đi hết tuyến đường của 1 tiếng đi taxi.
Khi cô ấy đang đi bộ khắp ngôi làng ấy thì anh ấy cũng đang rất nỗ lực đi đường để hoàn thành lời hẹn với cô, nhưng điểm khác biệt giữa bọn họ chính là cô khi mệt mỏi sẽ dừng lại nghỉ ngơi một chút nhưng anh ấy lại đi đường không ngừng nghỉ một phút giây nào.
Cô hít một hơi thật sâu và nhìn đôi giày ướt đẫm nước mưa của anh, mới nhận ra chúng đã sờn rách đến biến dạng, cô không biết tình trạng bên trong như thế nào.
“Mình xin lỗi,” Cô xin lỗi với đôi mắt đỏ hoe, “Nếu không phải vì mình, cậu sẽ không phải bị buộc phải bỏ học, tất cả đều là lỗi của mình.”
Trì Thâm bình tĩnh nhìn cô,chắc chắn tối hôm qua anh đã biết nguyên nhân mình bị bắt phải bỏ học.
Sau khi nghe cô xin lỗi, anh mím môi: “Không liên quan tới cậu”
“Nhưng nếu không phải do bố mình …”
“Mình đã trở về rồi.” Lần đầu tiên anh ngắt lời cô..
Kiều Trăn Trăn sững sờ, sau khi khôi phục lại tinh thần, cô miễn cưỡng cười: “Đúng vậy, cậu đã trở lại rồi, mình sẽ không để cho cậu phải đi nữa.”
Thấy cô đã hiểu rõ hoàn toàn rồi nên Trì Thâm không nói thêm gì nữa, chỉ cầm lấy chiếc túi ở trên tay cô.
Kiều Trăn Trăn dụi dụi mắt,sau khi bình tĩnh lại một chút, cô đột nhiên nhớ được một chuyện: “Mấy giờ rồi?!”
Vừa nói chuyện, cô vừa nhanh chóng lấy điện thoại di động trong cặp ra kiểm tra thời gian, kết quả là điện thoại của cô đã tự động tắt từ lâu, cô ấy thầm nói một câu xong rồi, cô vội vã chạy đến hiệu thuốc để xem đồng hồ điện tử.
Khi cô nhìn thấy thời gian đã gần một giờ sáng, trước mặt cô như hoàn tối sầm.
Đã trả qua bao nhiêu năm sinh hoạt của người trưởng thành, cô gần như quên mất thói quen tốt là báo tung tích của mình lúc nào không hay,tuy có mấy đêm về nhà muộn cô quên không nói với mẹ nhưng cô chưa bao giờ về muộn như hôm nay.
Mẹ cô chắc chắc đang sốt ruột muốn chết.
Kiều Trăn Trăn vội vàng chạy đi mượn cáp sạc điện thoại, sau khi sạc rồi khởi động lại máy, trước tiên cô đã gửi cho Tần Tĩnh một tin nhắn báo đang an toàn, nói rằng cô sẽ lập tức trở về nhà bây giờ, sau đó đưa Trì Thâm đến một khách sạn nhỏ gần đó.
“Mình không có mang theo chứng minh thư.
Mình cũng đoán là cậu không có nên chỉ có thể để cậu ở đây một đêm thôi”, Kiều Trăn Trăn nói rồi thanh toán tiền rồi đưa anh vào phòng.
“Cậu đừng chạy lung tung nha, sáng mai mình sẽ tới cậu.
”
Nói xong, nàng vội vàng chạy nhanh chạy ra ngoài, vừa chạy được một đoạn liền nghĩ tới cái gì, liền nhanh chóng chạy trở về.
Lúc cô xông vào phòng, Trì Thâm mới cởi áo có tay áo ngắn cũn cỡn được một nữa, lộ ra chiếc eo thon chắc, nghe thấy tiếng mở cửa, theo bản năng nhìn qua cửa, hai người lập tức đối diện với nhau.
Kiều Trăn Trăn có chút sững sờ, ánh mắt không chịu bị điều khiển rời từ khuôn mặt anh đi xuống, sau khi thấy cơ bụng 6 múi rõ ràng lại không có tiền đồ nuốc nước, sau cô mới vô thức cảm nhận không khí hiện tại đang bị đóng băng.
Cô buộc mình phải nhìn đi chỗ khác, tập trung vào khuôn mặt của Trì Thâm, nói tiếp những gì cô chưa kịp nói: “… Nếu chỗ này xuất hiện mất cái thảm họa thảm họa do thiên nhiên hoặc do người tạo như động đất, lũ lụt, lở đất, giết người, v.v.., thì cậu nhất phải chạy đi biết không, không phải mình nói không được đi lung tung mà không chạy, ở trong phòng liều mạng, biết không?”
Lời khuyên này thật đúng là ngu ngốc, nhưng hết lần này tới lần khác chính là Trì Thâm đang xem lời cô nói như thánh chỉ *.
Cô thực sự sợ có chuyện gì đó không mong muốn mà vì câu nói vô ý của cô mà anh vẫn còn ở đó, không chịu chạy đi nên cô vội vàng chạy quay lại.
Trì Thâm im lặng nhìn cô, một lúc sau mới gật đầu.
Kiều Trăn Trăn cười gượng một tiếng, vội vàng xoay người chạy đi, không quên liếc nhìn cơ bụng khi chạy.
Cái đứa nhỏ này trông thật sự rất gầy, nhưng trên người lại có cơ bụng,, so với những học sinh cấp ba khác, dáng người thật sự tốt hơn biết bao nhiêu lần.
Cho đến khi lên taxi, trong đầu Kiều Trăn Trăn vẫn tràn đầy hình ảnh về cái eo thon đó
[Giá trị hảo cảm +30, hiện tại có 280 điểm]
Kiều Trăn Trăn lập tức ngạc nhiên, trong đầu hỏi Tiểu Bát: “Hảo cảm này từ đâu ra đấy?”
“Chắc là được tạo ra do ngài mờ ám nhìn chằm chằm cậu ta.” Tiểu Bát thực sự nói ra sự thật.
Kiều Trăn Trăn: “…” Tôi còn mặt mũi đâu để sống được nữa.
Mặc kệ mọi chuyện như thế nào thì nóng vội cả ngày rồi, cuối cùng Giá trị hảo cảm tăng lên tận 280, cũng coi như là cả ngày nay không phải vô ích.
Cô đổi 60 điểm để đổi lấy thêm 6 tháng tuổi thọ cho Trì Thâm, còn lại 220 điểm sẽ được dành để sử dụng trong các trường hợp dự phòng.
Mặc dù muốn tăng thêm tuổi thọ cho Trì Thâm, nhưng hiện tại cứ mỗi lần cô ấy tạm dừng thời gian đều tiêu hao nhiều điểm hơn lần trước,cô nhất định phải để lại thật nhiều điểm giá trị hảo cảm mới có thể giải quyết mấy tình huống bất ngờ tiếp theo.
Kiều Trăn Trăn thở dài, chân tay bủn rủn nhưng đầu óc vẫn còn rất tỉnh táo.
Sau khi chiếc taxi dừng lại ở trước cửa nhà, cô hít một hơi thật sâu và bước xuống xe, vừa đi vừa suy nghĩ làm như thế nào để đối mặt với sự tức giận của mẹ.
Từ lúc mười giờ tối tài xế không đến đón cô,cô chắc chắn rằng bà ấy đã bắt đầu sốt ruột rồi, bây giờ đã qua tận ba tiếng đồng hồ, chắc bà ấy chắc chắc sẽ tức điên mất.
Khi cô bước vào cửa thì nhất định phải có thái độ thật tốt, cô không thể làm cho mẹ tức giận hơn nữa.
Nghĩ như vậy xong, Kiều Trăn Trăn bình tĩnh lại và đẩy cửa đi vào với vẻ mặt không chút sợ hãi.
Trong phòng khách yên tĩnh, Tần Tĩnh trầm mặtngồi trên sô pha, nghe thấy tiếng động ở cửa, nỗi tức giận trong lòng bùng lên mạnh mẽ, ngẩn đầu nhìn qua ô, cười lạnh một tiếng, vừa định mở miệng mắng thì lại thấy mắt Kiều Trăn Trăn đỏ bừng, thút thít chạy
hướng về phía bà
Kiều Trăn Trăn cũng muốn bình tĩnh lại và chuẩn bị bị mắng, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy mẹ mình, cả ngày sự sợ hãi cùng kiệt sức toàn bộ bộc phát, nỗi bất bình của hai kiếp nạn lại hiện lên trong lòng.
Cô không kiềm chế được, cắn môi chui vào trong vòng tay của Tần Tinh Hồn, nghẹn ngào: “Mẹ…”
Tần Cảnh sững sờ ôm lấy cô, khi bàn tay chạm vào cơ thể vừa lạnh lẽo vừa ướt đẫm của cô, tim cô như bị ai đập mạnh, đau đến nổi khắp người bà giống như bị gãy.
Bà ấy run rẩy và vỗ nhẹ vào lưng Kiều Trăn Trăn, vừa vỗ về vừa run rẩy mở miệng “Đừng, đừng khóc, con đừng khóc nữa …”
Kiều Trăn Trăn nghe thấy giọng nói của bà có chút gì đó không đúng và nhanh chóng thoát ra khỏi vòng tay của bà, vừa rơi nước mắt vừa đau lòng nhìn bà: “Mẹ.”
“Con nói cho mẹ biết, có phải con …” Vừa nghĩ đến khả năng đó, lòng Tần Tĩnh đau như cắt.
Kiều Trăn Trăn ngẩn người, dưới mắt hiện lên một tia hoang mang: “Là cái gì mẹ?”
“Ừ…” Tần Tĩnh không nói ra được, hai mắt đỏ bừng.
Kiều Trăn Trăn cuối cùng cũng nhớ ra, vội vàng xua xua tay: “Không, con không sao, không xảy ra chuyện gì cả.”
Tần Tĩnh ngạc nhiên: “Thật sao?”
“Thật mà.” Kiều Trăn Trăn vội vàng gật đầu.
Tần Tĩnh có vẻ không tin lời cô nói, cô liếc mắt nhìn xung quanh thấy không thấy ai, dứt khoát vén quần áo lên.
Làn da trắng nõn vẫn còn rất tốt.
Tần Tĩnh từ trong lòng bắt đầu tức giận,tát một cái lên cái bụng trắng nõn của cô: “Không có chuyện gì thì con khóc làm cái gì, con muốn hù chết mẹ sao?!”
Kiều Trăn Trăn đau đớn kêu lên một tiếng, khi nhìn thấy bà giơ tay định tát thêm một lần nữa, nhanh chân bước lui mấy bước, nước mắt đau khổ cũng đã khô từ lâu, đứng trốn sau bàn cà phê và phàn nàn: “? tôi không thể làm điều sai trái được trong một thời gian”
“Nữa đêm nữa hôm mà con không về nhà, con còn có quyền ấm ức à? ” Tần Tĩnh khó chịu,” Con có biết là mẹ mới từ cục cảnh sát về không hả? “
Kiều Trăn Trăn bĩu môi:” Máy điện thoại của con bị hết pin mới quên nhắn tin cho mẹ, con xin lỗi mẹ ”.
“Tới đây, con hơn nữa đêm không trở về mà còn chạy đi đâu?! ‘
Kiều Trăn Trăn xoa cái bụng đau của mình: “Cái này mẹ nên đi hỏi ba thì hơn.’
‘ Liên quan gì tới ba con? ” Tần Tĩnh nhíu mày.
Kiều Trăn Trăn dừng lại, chăm chú nhìn bà: “Hôm nay muộn như vậy mà con không về, mẹ không nói với ông ấy sao?”
Tần Tĩnh dừng lại: “Điện thoại của ông ấy tắt máy rồi, chắc ông ấy đang có công việc bận.”
Có công việc nào có thể bận vào giữa đêm không? Kiều Trăn Trăn cười lạnh.
Nhìn thấy vẻ mặt khinh thường của cô, Tần Tĩnh không thể không nhíu mày: “Làm sao vậy?”
Kiều Trăn Trăn phục hồi tinh thần, mím môi không nói.
“Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì, mẹ hỏi sao con không nói Kiều Trăn Trăn.” Vẻ mặt của Tần Tĩnh dần trở nên trầm trọng.
Kiều Trăn Trăn im lặng một lúc, cuối cùng vẫn nói: “Mẹ, mẹ có nhớ Trì Thâm không?”
“Mẹ con cũng không có bị bệnh Alzheimer *.
Đứa trẻ đó tối hôm trước mới ở nhà mình một đêm, làm sao mẹ không nhớ được.” Tần Tĩnh liếc cô một cái.
“Liên quan gì đến anh ta?”
“Ba đưa cho gia đình cậu ấy một khoản tiền rồi bắt cậu ấy phải bỏ học.” Kiều Trăn Trăn bình tĩnh nói.
Tần Tĩnh ngạc nhiên.
“Mẹ cũng biết gia đình cậu ấy như thế nào rồi.Thật sự không coi cậu ấy là con người nếu không sao lại đối xử với cậu ấy như vậy chứ, còn đánh cậu ấy thành như vậy.
Sau khi nhận tiền từ bố, bọn họ đã bắt Trì Thâm phải nghỉ học.
Trì Thâm không muốn,bọn họ liền dùng một sợi dây thừng trói cậu ấy lại, trực tiếp mang về quê, con đi tìm cậu ấy cả ngày hôm nay.”
“Khi con tìm thấy cậu ấy, cậu ấy ở cổng trường,cố gắng giãy giụa ra khỏi sợi dây thừng rồi đi bộ từ quê đi bảy hay tám giờ.
Khi cậu ấy trở về,, vết thương ở trên đôi tay bị dây thừng siết đã bị nổi mụn nước trắng trắng,thậm chí còn không thể nhìn thấy bất kỳ máu.”
“Cậu ấy sinh ra trong một loại gia đình như cậy.
Nếu cậu ấy không đi học thì trong tương lai, cả đời cậu ấy cũng không thể thoát khỏi đám người được gọi là người nhà, ba mẹ kia, hành vi của ba con không khác gì với việc phá hoại cả cuộc đời của cậu ấy?” là những gì
Tần Tĩnh sững sờ nghe lời cô nói, một lúc lâu sau mới mở miệng một cách không tự tim: “Ba con không phải loại người như vậy…”
“Người hôm nay đến trường làm thủ tục bỏ học là ba của Trì Thâm.
Theo quy định của trường chúng con, đáng lẽ ra phải là học sinh cùng phụ huynh phải đi.
Ba của Trì Thâm rõ ràng là không tuân thủ quy định, nhưng thầy Hiệu trưởng vẫn ký tên cho ông ta.
Mẹ có biết tại sao không? ” Kiều Trăn Trăn ngắt lời cô
Tần Tinh Hồn nhìn vẻ mặt bình tĩnh Kiều Trăn Trăn,theo phản xạ hỏi: “Tại sao?”
“Bởi vì giáo viên lớp 12 đã gọi điện thoại cho Hiệu trưởng.”
Sau khi Kiều Trăn Trăn nói xong, cả phòng khách đều trở nên im lặng.
Tần Tĩnh đã làm nội trợ đã nhiều năm, đối với sự nghiệp của Kiều Kiến có chút không biết bà ấy đã đi tìm hiểu một chút.
Chủ nhiệm lớp 12 là bạn tốt trong nhiều năm của Kiến Kiến,ông ta lên được chức vụ đó là cũng nhờ một tay của Kiến Kiến.
Ngay khi Kiều Trăn Trăn nói là ông ta, trong lòng bà đã chắc chắn rằng Kiến Kiến đã làm điều đó.
Tần Tĩnh im lặng một lúc lâu, mãi đến khi Kiều Trăn Trăn bắt đầu hắt hơi, bà mới tỉnh táo lại: “Con nhanh đi lên lầu tắm nước nóng đi, đừng để bị cảm lạnh.”
Kiều Trăn Trăn gật đầu, “dạ”.
“Đúng rồi… Bây giờ Trì Thâm đang ở đâu vậy? ”Tần Cảnh ngập ngừng hỏi.
Đang chuẩn bị lên lầu, nghe bà nói Kiều Trăn Trăn liền đứng lại: “Con đã tìm cho cậu ấy một khách sạn nhỏ,để cậu ấy ở tạm đó một đêm.”
“Được rồi, mẹ biết rồi rồi.” Tần Tĩnh gật đầu rồi giục cô lên lầu.
Kiều Trăn Trăn ngoan ngoãn đồng ý, nhưng khi cô vừa bước lên lầu lại không thể nhịn được quay đầu lại hỏi: “Mẹ, chuyện của Trì Thâm …”
“Bố của con chắc cũng phải có lý do gì đó mới làm chuyện đó.
Con đợi mẹ hỏi ông ấy xem sao.” Tần Tĩnh không dám hứa hẹn điều gì.
Dấu vết thất vọng thoáng qua trong mắt Kiều Trăn Trăn nhưng cô cũng không nói thêm, cúi đầu đi lên lầu.
Sau khi cô về phòng, Tần Tĩnh lại ngồi trong phòng khách một mình cả đêm.
Lúc mặt trời bắt đầu mọc, lúc 6h30 Kiến Kiến từ bên ngoài quay về, vừa bước vào cửa đã thấy bà ngồi một mình ở sofa, vứt áo khoác lên tủ giày, vừa thay giày vừa hỏi: “Hôm qua em có gọi cho anh à?”
“Ừm, Trăn Trăn rạng sáng sớm mới về, em không tìm được con, trong lòng nóng vội nên em gọi điện thoại cho anh.” Tần Tĩnh nhẹ giọng nói.
Kiến Kiến im lặng một lúc: “À … thật sao? Anh không để ý điện thoại.
Nửa đêm qua, anh có một hội nghị đa quốc gia, mãi đến lúc bốn giờ mới kết thúc.
Em không thể liên lạc được với anh, sao lại không gọi cho thư ký? Cậu ấy sẽ thông báo cho anh nếu có trường hợp khẩn cấp.
“”
“Sao anh lại không hỏi vì sao lại tìm không thấy Kiều Trăn Trăn? ” Tần Tĩnh nhìn anh.
Kiến Kiến cứng người,giật mình lo sợ không hiểu sao lại dám nhìn thẳng mắt bà: “Tại sao?”
“Bởi vì cha cô bé ép bạn học của cô bé ấy bỏ học, cô bé đã đi tìm bạn,” Tần Tĩnh nói từng chữ, “Anh không muốn giải thích một chút sao?”
Kiến Kiến có một chút ngạc nhiên nhưng sau đó lại cau mày: “Có thể giải thích cái gì chứ, một cậu nhóc nhà nghèo lại dám có ý định tiếp cận với con gái nhà họ Kiều, anh không trực tiếp đuổi cậu ta ra khỏi trường đã là may lắm rồi, còn cho cậu ta một số tiền mà cậu ta cả đời cũng không kiến được, như vậy là đã đủ rồi.”
“…Kiều Trăn Trăn đã nói rằng con bé không có yêu sớm rồi, tại sao anh lại không tin con bé?”
Nghe ông ấy nói vậy, Tần Tĩnh cuối cùng cũng không thể kiềm chế được tính tình của mình.
“ Cho dù yêu sớm thì có làm sao, Trăn Trăn là một đứa có chừng mực, trong lòng con bé biết nên phải làm gì và những gì không nên làm,anh dựa vào cái gì mà bắt ép con nhà người ta phải bỏ học?”
“chỉ cần dựa vào cậu ta chính là một con cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, còn muốn chạm vào con gái tôi! ” Kiến Kiến lớn tiếng bác bỏ.
Tần Tĩnh bỗng nhiên trở nên bình tĩnh: “Đừng quên, anh lúc trước cũng là cóc ghẻ trong lời của anh nói.”
“Tần Tĩnh, cô có ý gì?!” Kiến Kiến nổi giận.
Mặt Tần Tĩnh không chút thay đổi: “Cũng chả có ý gì đâu, em chỉ là nhắc nhở nhẹ anh đừng quá coi thường người khác.
30 năm Hà Đông và 30 năm Hà Tây, lúc trước ba tôi lúc trước không phải cũng không đoán được là anh sẽ có địa vị như hiện tại sao?”
” Ba cô nghĩ được chuyện gì thì có liên quan gì tới tôi? Có chuyện gì sao? Nếu cô đã hối hận vì đã đi theo tôi thì nên rời đi càng sớm càng tốt, có lẽ bây giờ nhà họ Tần vẫn bằng lòng tiếp nhận cô đấy, đừng có ở đây rồi mượn đề tài nói làm gì.
“Dưới sự tức giận của mình, Kiến Kiến đã vô thốt ra lời nói gây tổn thương.
Mắt Tần Tĩnh lập tức đỏ lên.
Kiến Kiến hít một hơi thật sâu: “Dù sao thì chuyện này tôi cũng đã giải quyết xong.
Ai nói gì cũng vô dụng.
Nó đừng nghĩ tới việc ở lại Thành Đức nữa.
Nếu em đã có sức lực ở đây cãi nhau với anh, thì tốt hơn hết dành chút sức lực để đi dạy lại con gái của mình đi.Ở nhà một ngày rãnh rỗi không có việc làm,ta bận tâm, lo lắng cho Trăn Trăn mà em còn không vui vẻ nữa.
“
Trong giây lát Tần Tĩnh trở nên ngạc nhiên, nhìn người đàn ông trung niên đang tức hộc máu ở trước mặt mình, trong nháy mắt cô cảm thấy rằng khuôn mặt của ông ấy thật kinh tởm.
Sau một hồi im lặng, bà run rẩy nói: “Anh cho rằng em muốn làm một bà nội trợ sao?”
“Chẳng lẽ em không muốn?” Kiến Kiếnlạnh lùng nói, “Trong lúc tôi ngược xuôi đủ đường, mệt đến đứt hơi thì cô đang làm cái gì? Làm móng tay hay làm tóc tai hay đi mua sắm quần áo, dạo phố, con gái mình thì vẫn luôn nuôi thả, thảo nào không bằng Triệu … ”
Nói được nữa đường thì hắn đột nhiên im miệng.
“Không thể so với ai?” Lông mày của Tần Tĩnh dần dần cau lại.
Kiến Kiến trở nên mất kiên nhất, cẩm theo quần áo: “Anh cũng lười nói với em.”
Tần Tĩnh thấy ông định rời đi, lập tức chạy tới ngăn ông lại: “Không được, nếu hôm nay anh không giải quyết chuyện này cho thỏa đáng thì cũng đừng mong có thể rời đi.
“
” Có gì để giải quyết nữa ” Kiến Kiến bị bà ngăn lại, sắc mặt đen hoàn toàn,” Được rồi, không cho tôi quản đúng không, cảm thấy tôi làm gì cũng sai phải không? Vậy thì em cứ giải quyết theo ý em đi, từ hôm nay anh sẽ không quan tâm đến con bé nữa! ”
Sau đó, ông đóng sầm cửa lại rồi bỏ đi.
Tần Tĩnh hít sâu một hơi,trượt theo tủ dày rồi ngồi xuống mặt đất.
“Mẹ …”
Đôi mắt Tần Tĩnh hơi nhúc nhích, liếc mắt nhìn về phía phát ra tiếng nói, liền thấy Kiều Trăn Trăn đang đứng ở đầu cầu thang, đang lo lắng nhìn mình.
Bà mỉm cười theo bản năng, đứng lên không thèm để ý đến cảm xúc của mình: “Hôm nay là cuối tuần mà, sao con dậy sớm vậy?”
Kiều Trăn Trăn mím môi, kéo lê cơ thể vừa đau nhức vừa không vó sức đến bên cạnh bà, vươn tay ôm lấy bà..
Nụ cười trên mặt Tần Tĩnh trong nháy mắt cứng đờ lại, một lúc lâu sau mới yên lặng vỗ nhẹ vào lưng cô: “Không sao đâu, mẹ và ba chỉ là có bất đồng ý kiến, không có chuyện cãi nhau đâu.”
Kiều Trăn Trăn buông bà ra, lặng lẽ nhìn bà, một lúc lâu bỗng nhiên hỏi: “Mẹ, lúc trước vì mẹ muốn ở một chỗ với ba, mẹ đã cắt đứt quan hệ với cậu với ông ngoại gần 20 năm, mẹ có hối hận không”
” Đứa ngốc, sao có thể hối hận được, đều là quyết định của chính mình mà”
Tần Tĩnh trách móc nhìn cô, “Hơn nữa chẳng phải hiện tại mẹ sống không phải rất tốt sao, ba con cũng trở nên thành đạt, vừa mang thai con làm ăn liền trở nên thuận lợi, hai mẹ con chúng ta chẳng cần lo cơm áo gạo tiền nhiều năm như vậy, hạnh phúc biết bao nhiêu.
”
Kiều Trăn Trăn muốn mỉm cười phối hợp với bà, nhưng lại có không thể cười nổi:” Nếu không gả cho ông ấy,mẹ cũng có thể sống mà không cần lo lắng chuyền gì, mẹ đừng quên mẹ là con gái duy nhất của nhà họ Tần.
”
“Sao con lại nói về chuyện này?” Tần Tĩnh sờ sờ đầu cô, “Đừng lo lắng, chuyện của Trì Thâm mẹ sẽ giúp giải quyết, quá trình làm thủ tục bỏ học phải mất khoảng ba ngày.Chờ đến khai giảng, mẹ cùng con tới trường, chắc chắn vẫn còn kịp.
“
Kiều Trăn Trăn nhìn mẹ đang giả vờ bình tĩnh, cảm thấy vô cùng đau lòng, một lúc lâu sau mới cười khổ:” Mẹ, con thực sự nghĩ bố đối xử với chúng ta không còn tốt như trước.
“
Lần này, Tần Tĩnh lại không phủ nhận lời nói của cô.
Kiều Trăn Trăn thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Nếu có thể, cô rất muốn nói ngay cho mẹ cô biết việc Kiến Kiến lừa dối, nhưng lý trí đã ngăn cô lại.
Kiếp trước, Tần Tĩnh bị hình ảnh gia đình hòa thuận che mắt, đối với việc Kiến Kiến ngoại tình không có chuẩn bị tâm lý,cho nên khi Triệu Cầm bỗng nhiên xuất hiện trước mặt mình làm cho đả kích, từ đó về sau không thể gượng dậy nổi.
Cô sợ lịch sử quay trở lại cho nên cô phải từ từ, từng bước từng bước xé bỏ hình ảnh hòa thuận, rồi từ từ nói cho bà nghe sự thật về việc Kiến Kiến ngoại tình.
Cô ấy muốn bảo vệ mẹ mình nhiều nhất có thể, cố gắng giảm thiểu tổn thương nhiều nhất có thể.
Tần Tĩnh không biết tâm sự của cô, nhưng khi nghe được vài câu than thở của cô, trong lòng có chút chua xót: “Ba con chắc mấy ngày nay sẽ không về đâu, đem Trì Thâm đón về nhà đi, không phải cậu ấy bị thương sao? Bên cạnh cần phải có người chăm sóc mới được.
“
Trong lòng Kiều Trăn Trăn có chút rung động, nhưng sau khi nghĩ về điều gì đó, cô lại