Kiều Trăn Trăn nói làm là làm, trực tiếp kéo Trì Thâm ra ngoài, đi thẳng đến tiệm cắt tóc.
Nghĩ đến tiền của Trì Thâm không thể tiêu xài phung phí nên cô cố ý tìm một tiệm nhỏ gần trường học, trong cửa hàng chỉ có một ông lão tầm sáu bảy mươi tuổi, gội đầu cắt tóc đều do ông ấy tự mình làm, bởi vì thẩm mỹ của ông ấy có chút lỗi thời mà ông cũng không có những kỹ thuật nhuộm hiện đại của mấy cửa hàng khác, cho nên không được học sinh chào đón cho lắm, bình thường làm ăn cũng có chút vắng vẻ.
Khi Kiều Trăn Trăn mang theo Trì Thâm vào tiệm, trong phòng chỉ có một mình ông lão, thấy có người đến lập tức đứng dậy hỏi: “Cắt tóc sao? ”
“Vâng ạ, bọn con muốn cắt tóc ạ.” Kiều Trăn Trăn nói xong, vội vàng đẩy Trì Thâm đi qua, “Làm phiền ông giúp cậu ấy cắt một kiểu mát mẻ hơn..
“
” Còn có yêu cầu cụ thể nào nữa không? “Ông lão vừa đeo kính lên vừa hỏi.
Kiều Trăn Trăn suy nghĩ một lát: “Đừng quá ngắn là được ạ.
”
“Được.” Ông lão lập tức kêu Trì Thâm đi qua chỗ ngồi.
Kiều Trăn Trăn trước đây chỉ nghe nói qua về tiệm này thôi nhưng chưa từng tự mình tới cho nên lúc này vừa nhìn thấy lúc gội đầu vẫn còn dùng ghế gội đầu vô cùng lỗi thời kia, phải cần Trì Thâm ngồi xuống rồi duỗi đầu dưới ống nước mới có thể gội được, bỗng nhiên cảm thấy cực kì hối hận vì đã chọn tiệm này.
Nhưng bây giờ hối hận cũng đã quá muộn, ông cụ đã xoa dầu gội trên đầu Trì Thâm ra một đống bọt, lúc này muốn chạy cũng không thể chạy được.
…… Chỉ hy vọng ông lão có thể phát huy vượt trình độ của mình.
Khi Trì Thâm ngồi trước gương bị ông lão cầm khăn mặt chà xát một lúc lâu, cô có chút không nỡ nhìn thẳng, tiện tay tìm một cái ghế nhỏ rồi ngồi xuống bắt đầu cầu nguyện.
Một chùm tóc đen rơi xuống đất, đôi mắt trầm cùng với đôi lông mày lộ ra ngoài không khí, đường nét khuôn mặt cũng càng thêm rõ ràng.
Lúc đầu Kiều Trăn Trăn không dám nhìn nhưng sau khi nghe thấy tiếng kéo rắc rắc, cuối cùng cũng không nhịn được ngẩng đầu nhìn qua xem, sau đó không kịp đề phòng bị bất ngờ đối mặt với anh, cuối cùng lại không thể nhìn đi chỗ khác
Cô vẫn luôn biết Trì Thâm đẹp trai, nhưng không nghĩ tới khi gương mặt hoàn toàn bị nhìn thấy thì anh lại đẹp đến như vậy.
Mái tóc quá dài đã được cắt đi, gương mặt sáng sủa lạnh lùng có thêm vài phần cứng rắn, hơi thở u ám cũng bị giảm bớt không ít, đem lại cảm giác thanh xuân độc nhất vô nhị của nam sinh tuổi này.
Tóm lại là rất đẹp.
Ông lão sau khi cắt tóc xong, cầm miếng bọt biển giúp anh quét tóc trên mặt và cổ xuống, lúc này mới cẩn thận đánh giá anh một lần, cuối cùng rất hài lòng gật đầu: “Đứa nhóc này không tệ nha, tuy rằng trên người có chút nặng, nhưng dáng vẻ lớn lên rất đẹp mắt nha.
”
Khóe miệng Kiều Trăn Trăn giật giật, vì tránh cho ông lão còn nói thêm mấy lời tầm bậy tầm bạ, vội vàng lấy ra mười tệ trả cho ông ấy sau đó kéo Trì Thâm chạy đi.
Sau khi đi xa, Kiều Trăn Trăn mới nhớ tới mấy vết phồng rộp trên chân của anh còn chưa lành hẳn, đột nhiên trở nên căng thẳng: “Chân cậu có đau không? ”
Trì Thâm khẽ lắc đầu.
Kiều Trăn Trăn ngẩng đầu, lại một lần nữa đối diện với đôi mắt của anh, sau khi nuốt nước miếng đột nhiên kiễng mũi chân lên.
Cô đột nhiên đến tới gần, hơi thở nhẹ nhàng lướt qua chóp mũi mình, Trì Thâm trong tiềm thức muốn lui về phía sau một bước nhưng hai chân lại giống như bị đóng ở trên mặt đất, không thể nhúc nhích ngay cả nữa bước cũng không được.
Không khí im lặng ba giây, Kiều Trăn Trăn đưa tay cầm lấy mặt anh sau đó trở về lại như khoảng cách ban đầu: “Mắt của ông lão này không còn tốt nữa rồi, râu mép trên mặt cậu cũng không quét sạch.
”
Nhìn cô tức giận cầm một chút tóc vụn, Trì Thâm chậm chạp chớp chớp mắt.
【Giá trị hảo cảm +30, hiện tại có 250 điểm】
Kiều Trăn Trăn dừng lại một chút và nhìn anh với một biểu cảm vi diệu, một lúc lâu sau, cô đột nhiên không có ý tốt nhếch khóe môi và lại một lần nữa kiễng mũi chân lên.
Đối diện với việc lần thứ hai cô tới gần, Trì Thâm vô thức nín thở, giọng nói khàn khàn có chút run rẩy: “… Còn có gì nữa không?”
“Hình như là còn,” Kiều Trăn Trăn chớp chớp mắt, “Cậu đừng nhúc nhích.
”
Yết hầu Trì Thâm giật giật, cơ thể càng ngày càng cứng đờ.
Trong mắt Kiều Trăn Trăn tràn ngập ý cười, khóe môi cô dần dần nhếch lên cao, Trì Thâm dừng lại, cuối cùng cũng phát hiện có gì đó không đúng,đờ đẫn phát hiện ra rằng cô đang lừa mình.
[Giá trị hảo cảm +10, hiện tại có 260 điểm]
“Khó trách, may mà hệ thống có hạn chế số tuổi mà ký chủ có thể tăng cho người khác không thể vượt quá tuổi thọ của chính ký chủ “.
Trong đầu cô Tiểu Bát đang phấn khích, “Nếu không với tốc độ này, anh ta có thể sống đến hai trăm tuổi.
“
Ý cười trong mắt Kiều Trăn Trăn càng trở nên sâu hơn, anh ta lùi lại mấy bước rồi mới nói: “Đi thôi, mua ít quần áo.” Nói xong, cô đưa tay về phía Trì Thâm.
Trì Thâm có chần chừ một chút, chậm rãi đưa tay ra nhưng khi đầu ngón tay chạm vào cô, anh bỗng nhớ ra có một vết thương trên mu bàn tay do vảy cá làm xước lúc trước,ngay lập tức anh thu tay lại.
Kiều Trăn Trăn có chút không hiểu vì sao anh bỗng nhiên đổi ý nhưng cô lại thấy anh mím môi mỏng, cũng không ép buộc nữa.
Sau khi cắt tóc xong, trạm đến tiếp theo chính là đi mua quần áo.
Cô cho rằng nếu mua gần trường học thì tỷ lệ đụng hàng sẽ cao, Kiều Trăn Trăn quyết định dẫn anh đến một trung tâm mua sắm ở xa trường.
Sau khi đi loanh quanh một lúc lâu, Kiều Trăn Trăn hỏi: “Cậu thích không?”
“”Cậu chọn đi.” Trì Thâm chỉ nói có hai chữ.
Kiều Trăn Trăn có chút bất lực: “Vẫn phải biết cậu thích gì chứ.”
Trì Thâm đứng yên lặng nhìn cô.
Kiều Trăn Trăn mới có thể hiểu rằng những gì cô thích chính là những gì anh thích, vì vậy cô không còn từ chối nữa, cũng không hỏi nữa, trực tiếp bắt đầu lựa chọn.
Trời sinh Trì Thâm vừa cao mà chân lại còn dài, thân hình tuy có chút gầy.
đúng là trời sinh là một cái móc áo di động, lại nhớ tới tính tình có chút âm u nên Kiều Trăn Trăn không dám chọn cho anh mấy kiểu dáng quá rườm rà mà chỉ tùy tiện chọn một vài mẫu cơ bản thôi.
Khi đi đến khu vực nội y, cả cổ Trì Thâm bỗng nhiên trở nên đỏ bừng, một hai không chịu cho cô đi vào cùng Kiều Trăn Trăn gật đầu tỏ rằng mình đã hiểu ý, nhìn anh đi vào cũng không quên nhắc nhỏ: “Nhớ mua loại cotton nha!”
Sống lưng Trì Thâm,cứng đờ, lần đầu tiên anh phớt lờ lời nói của cô.
Hai người lang thang từ tầng một lên tầng 4.
Khi trở lại tầng một, trong tay đã cầm một đống đồ, khi đi ra ngoài để bắt taxi,mắt Kiều Trăn Trăn sáng rực khi nhìn thấy thứ gì đó,ngay lập tức quay người lại, Trì Thâm cũng không hỏi gì, chỉ im lặng đi theo.
Hai người cuối cùng đứng ở lối vào của một trung