“Vui vẻ là được rồi.” Kiều Trăn Trăn cười,lại xoa tóc anh thêm một lần nữa, mãicho đến khi giáo viên chủ nhiệm nhìn sang cảnh cáo, mới nhanh chóng bỏ tay xuống.
“Bài thi đã được phát xong rồi, các em trước tiên xem lại những câu sai trước đi, nếu không biết thì cùng bạn cùng bàn kiểm tra xem có sai sót gì không.” Giáo viên chủ nhiệm nói xong liền rời đi.
Trong lớp học sôi nổi hẳn lên, Kiều Trăn Trăn nhìn bài thi vừa mới phát ra của mình với Trì Thâm đặt cạnh nhau, cô chỉ cảm thấy tác động lên thị giác không kém gì việc tận mắt chứng kiến một cuộc chiến tranh cả,lần đầu tiên cô sinh ra cảm xúc tự ti, yên lặng cuốn bài thi của mình lại.
“Năm mươi điểm, rất tốt.” Trì Thâm nghiêm túc nói.
Kiều Trăn Trăn: “… Cậu có thể đừng khen mình như vậy sau khi làm bài thi được 150 điểm không?”
“Có cơ sở.” Trì Thâm tiếp tục nghiêm túc nói.
Nhìn vào con ngươi đen nhánh của anh, Kiều Trăn Trăn ngồi thẳng người: “Mình còn cứu được không?”
“Được.”
Kiều Trăn Trăn bỗng nhiên trở nên quyết tâm: “Được, mình sẽ cố gắng!”
Khóe môi Trì Thâm khẽ nhếch một chút, nhẹ nhàng gật đầu.
Quyết tâm của Kiều Trăn Trăn không phải là ý nghĩ nông nổi, sau khi đồng ý với Trì Thâm, việc đầu tiên cô làm khi về đến nhà là đi tìm Tần Tĩnh“Mẹ, từ ngày mai mỗi đêm con muốn về muộn hơn một tiếng.”
Tần Tĩnh dừng lại: “Về muộn một tiếng làm gì?” “
“Con muốn Trì Thâm giúp con học bù “, Kiều Trăn Trăn trả lời, “kỳ thi tuyển sinh đại học chỉ còn chưa đầy một năm nữa, con muốn thi vào cùng một thành phố với cậu ấy.
“
Chuyện thi vào cùng một trường thì không thể tin tưởng được, chỉ có thể mong đợi được việc vào chung một thành phố.
Căn cứ vào điểm của Trì Thâm, cuối cùng cũng sẽ chọn hai ba trường đó, mà trong những trường này cho dù là trường đại học tồi nhất thì điểm trủng tuyển cũng không hề thấp, vì vậy cô không còn cách nào khác phải cố gắng hết sức
Tần Tĩnh nghe vậy gật gật đầu: “Có triển vọng đấy, nhưng tại sao con phải nhờ cậu ấy giúp con học bù? Mẹ không tìm gia sư cho con sao?”
“Mẹ, gia sư có thể hiểu rõ về kỳ thi tuyển sinh đại học năm sau hơn cậu ấy không? ” Kiều Trăn Trăn hỏi ngược lại
Tần Tĩnh dừng lại một chút, lập tức bị thuyết phục.
Mỗi năm các dạng câu hỏi đều khác nhau, cho dù các gia sư có bắt kịp thời đại đến đâu cũng không thể so sánh được với những học sinh cấp ba có điểm giỏi ở trường.
Điều Kiều Trăn Trăn đã đề cập thực sự là một vấn đề nan giải.
“Được, vậy mỗi ngày mẹ sẽ cho người lái xe đi muộn hơn một tiếng.” Tần Tĩnh nói xong lại nheo mắt lại, “Nhưng mà chúng ta thử trước một tháng đi, nếu trong một tháng sau kỳ thi giữa kỳ con mà không có tiến bộ thì sau này con sẽ không được phép làm phiền Trì Thâm nữa.”
“… Một tháng có thể đạt được tiến bộ gì, việc học phải đi từng bước một.” Kiều Trăn Trăn phản đối.
Tần Tĩnh liếc cô một cái: Con không muốn thì thôi, thành thành thật tật đi tìm gia sư đi, dù sao trình độcấp ba cũng đủ dạy con rồi.”
Kiều Trăn Trăn cong môi vươn tay về phía cô: “Kéo móc câu.”
Tần Tĩnh dở khóc dỡ cười nhưng cũng trịnh trọng ngoăc ngoắc ngón út với cô.
Sau khi được sự đồng ý của Tần Tĩnh, Kiều Trăn Trăn liền bắt đầu đi theo Trì Thâm đến lớp học bù, nhưng đáng tiếc lớp học bù còn chưa bắt đầu thì hai ngày sau đã đến kỳ nghỉ Quốc Khánh.
“… Mình khó khăn lắm mới có thể bắt đầu nghiêm túc học tập, bỗng nhiên lại nghĩ bảy ngày, không muốn cho ai sống sao.” Kiều Trăn Trăn cảm thấy rất buồn bực, những ngày nghỉ lễ khác của Trung Quốc chỉ tối đa là ba ngày, ở Thừa Đức bọn họ phải nghĩ nguyên một tuần, quả đúng là không coi trọng thi cử.
Trì Thâm nhìn vào khuôn mặt đang cau có của cô, dừng một chút rồi mở miệng nói: “Trong những ngày của kỳ nghỉ cậu cũng có thể tìm mình.”
Lỗ tai của Kiều Trăn Trăn lập tức giật giật.
“Mình không có đi ra ngoài.” Trì Thâm lại nói.
Kiều Trăn Trăn bật cười: “Nếu không đi ra ngoài, câu định đói chết ở nhà sao?”
Trì Thâm im lặng không nói.
“Mấy giờ cậu ngủ dậy, chờ cậu ngủ dậy mình sẽ đi tìm cậu” Tâm trạng của Kiều Trăn Trăn như mới rẽ mây nhìn thấy mặt trời
Trì Thâm suy nghĩ một chút: “Sáu giờ.”
“… Vậy thì mình sẽ gặp cậu lúc 9 giờ nhé,quyết định như thế đi.” Kiều Trăn Trăn dứt khoát nói.
Trì Thâm dừng lại một chút, vẫn như mọi khi, trước sau như một không có phản đối.
Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, 8 giờ Kiều Trăn Trăn liền đi ra ngoài, lúc cô chuẩn bị rời đi thì Tần Tĩnh đang tập yoga, vừa nhìn thấy cô đang đi xuống lầu, bà có chút ngạc nhiên: “Hôm nay sao con dậy sớm vậy?”? “
” A, Con đi tìm Trì Thâm học bù.
” Kiều Trăn Trăn đáp.
Tần Tĩnh ngạc nhiên: “Bỏ nhiều công sức như vậy cơ à?”
“Đương nhiên, tôi dự định sẽ là nhất minh kinh nhân* trong kỳ thi tới.” Kiều Trăn Trăn nhướng mày nói.
Tần Tĩnh buồn cười nhìn cô một vái, chú ý thấy cặp sách của cô đặc biệt căng phồng, lập tức gọi cô đi qua: “Trong cặp có gì?”
“Sách giáo khoa, tài liệu còn có một số đồ ăn nhẹ.” Kiều Trăn Trăn nói còn chủ động mở cặp sách ra, một gói khoai tây chiên ngay lập tức bị lộ ra.
Tần Tĩnh trong nháy mắt không nói nên lời: “Con định đi học hay đi chơi đấy?”
“Thật sự không còn cách nào, ở chỗ Trì Thâm không có đồ ăn vặt, con sợ con sẽ bỗng nhiên đói bụng.” Kiều Trăn Trăn nhún vai.
Tần Tĩnh liếc cô một cái, đi tới tủ lạnh lấy vài phần đồ ngọt tráng miệng nhét vào cặp sách của co: “Ăn ít đồ ăn vặt thôi, ăn cơm nhiều vào.”
“Con biết rồi, con đi đây.” Kiều Trăn Trăn nói xong rồi lập tức chạy đi.
Tần Tĩnh bất đắc dĩ mà buông tiếng thở dài, nhìn xuống ngày tháng trên điện thoại, trong mắt chợt lóe lên một tia phiền muộn.
Kiều Trăn Trăn đeo cặp sách đi thẳng đến chỗ ở của Trì Thâm, lúc bước vào hành lang, cô bất ngờ gặp phải giáo viên chủ nhiệm, cô có chút ngạc nhiên rồi nhanh chóng chào hỏi: “Em chào thầy.”
“Sao em lại chạy đến đây? “Giáo viên chủ nhiệm cảm thấy có chút khó hiểu.
Kiều Trăn Trăn liếc nhìn lên lầu: “À dạ… Em đến đây để tìm bạn cùng lớp để học bù.”
Giáo viên chủ nhiệm ngừng một chút, để ý đến chiếc cặp trên lưng cô, vẻ mặt lập tức dịu lại: “Có tấm lòng như thế là tốt rồi nhưng cũng phải chú ý cân bằng giữa làm việc và nghỉ ngơi
[Giá trị hảo cảm +0.01, hiện có 260.01 điểm]
Lần đầu tiên nhận được hảo cảm như vậy là khi vừa mới sống lại, Kiều Trăn Trăn sững sờ một lúc,sau đó mới nhận ra đó là do giáo viên chủ nhiệm tặng cho.
Cô mỉm cười và mở miệng nói: “Em cũng đã chơi bời 2 năm rồi,giờ cũng nên cần cù chăm chỉ, thầy có việc gì thì đi làm đi ạ, em đi học đây ạ”
“Ừm, nếu có gì không làm được thì có thể gửi tin nhắn cho thầy, không