“Ông ngoại!” Kiều Trăn Trăn giả vờ không phát hiện ông lão đang mất hứng, tiếp tục cười tủm tỉm chào hỏi.
Ông lão mặc đường trang trước mắt này, chính là ông ngoại Tần Thăng của cô.
Lúc trước có lúc bởi vì mẹ vẫn luôn kiên quyết muốn cùng ba kết hôn nên mới cùng Tần gia đoạn tuyệt quan hệ, nhưng sau đó cũng làm lành được vài năm, cô nhớ lúc đó mình thường xuyên cùng mẹ đến nhà ông ngoại, Tần gia cũng giúp đỡ Kiều Kiến không ít lần.
Chỉ là sau đó việc làm ăn của Kiều Kiến càng ngày càng lớn, ngược lại thái độ lại càng ngày càng kém, Tần Thăng cũng là người một tính tình nóng nảy cho nên mâu thuẫn giữa hai người càng lúc càng lớn, rốt cục vẫn hoàn toàn cắt đứt, không hề lui tới nữa.
Trong ấn tượng của cô, khuôn mặt của Tần Thăng vẫn luôn luôn đen lại (kiểu tức giận ấy), gọi cô là “sói mắt trắng”, kiếp trước cô cũng rất không thích ông ngoại này, nhưng sau khi cô và mẹ bị đuổi ra khỏi nhà, cũng chính là ông già này một bên động một chút liền trào phúng bà nhưng một bên lại âm thầm tiếp tế cuộc sống cho của họ, chỉ tiếc rằng lúc đó mẹ cô đã bị trầm cảm nghiêm trọng, mất đi hết tất cả hy vọng về cuộc sống nên cũng không nghĩ tới việc cùng ông ấy hòa hoãn quan hệ.
Sau khi sống lại lần nữa, Kiều Trăn Trăn vốn định đến kỳ nghỉ hè mới trở về thăm ông, sau đó lại chậm rãi giúp ông ấy hòa hoãn quan hệ với mẹ, sau đó mới bắt đầu chuẩn bị cho kế hoạch tiếp theo, cô thật sự không ngờ là Triệu Anh sẽ mang thai trước, làm cô trở tay không kịp.
Nói trắng ra, cô quá tin vào ký ức về kiếp trước của mình đến mức bỏ qua Triệu Luyến Kiều cũng là một người sống, còn là một người tự do nằm ngoài thế giới này.
Cô ta có suy nghĩ và kế hoạch của riêng mình, không phải người có thể kiểm soát được.
Kiều Trăn Trăn thở dài một tiếng, trong nháy mắt đã chạy đến trước mặt Tần Thăng: “Ông ngoại! ”
- Ông ngoại cái gì, ai là ông ngoại của cô?!” Tần Thăng tức giận liếc nhìn cô một cái, “Cô là ai, tôi không quen biết cô! ”
Kiều Trăn Trăn tỏ vẻ lấy lòng: “Hai chúng ta mới mấy năm không thôi mà, sao ông có thể không biết con chứ, con là Trăn Trăn nè.
“Rất thức thời xóa đi họ của mình.
Tần Thăng cười lạnh một tiếng, đen mặt đi vào trong tiểu khu, chỉ là lúc đi tới một bên Trì Thâm thì lại dừng lại một chút, giống như là muốn nói cái gì, nhưng suy nghĩ một chút cuối cùng lại không nói gì, nghiêm mặt đi về phía trước.
Kiều Trăn Trăn vội vàng đi theo sau, lại bị bảo vệ kịp thời ngăn lại: “Xin lỗi cô bé, cháu không thể đi vào.
”
“Đó là ông ngoại của con mà.” Kiều Trăn Trăn nhíu mày.
Nhân viên bảo vệ bất đắc dĩ: “Nhưng ông Tần lại không thừa nhận.
”
“…… Không thừa nhận đó thì cũng là ông ngoại của cháu, chú cứ để con vào đi.
“Kiều Trăn Trăn lấy lòng, thấy bảo an vẫn tiếp tục làm lơ, đành phải kêu to về hướng về phía bóng lưng của Tần Thăng, “Ông ngoại! Ông ngoại! ”
Có cảm giác Tần Thăng lập tức đi nhanh hơn, rất nhanh liền biến mất ở phía trước.
Kiều Trăn Trăn thở dài một tiếng, quay đầu nhìn về phía Trì Thâm nãy giờ vẫn luôn trầm mặc, khó khăn nói ra một câu: “Ông ngoại mình miệng cứng lòng mềm, nhất định sẽ cho chúng ta đi vào.
”
“Ừm.” Trì Thâm gật đầu.
Kiều Trăn Trăn lại càng buồn bực hơn: “Sao mình nói gì cậu cũng tin hết vậy.
”
Trì Thâm dừng một chút, mím mím môi mỏng.
“…… Mình không có ý trách cứ cậu đâu, “Kiều Trăn Trăn vội vàng giải thích, giải thích xong lại cảm thấy mệt mỏi nên đi đến ven đường ngồi xuống, ngẩng đầu thì thấy anh còn đứng ở cửa, liền vẫy vẫy tay với anh, “Lại đây.
”
Trì Thâm lập tức đi theo, ngồi xuống bên cạnh cô.
“Vừa rồi ông ngoại có nhìn cậu mấy lần, cậu có biết vì sao không?” Kiều Trăn Trăn tò mò hỏi.
Trì Thâm lắc đầu.
“……Mình lại không nghĩ vậy.
“Kiều Trăn Trăn lẩm bẩm một tiếng, đem chai nước vừa mới mua về đưa cho anh.
Trì Thâm cầm lấy cái chai, vặn ra, lại chủ động trả lại cho cô.
Đang cố gắng hết cỡ để mở nắp chai, Kiều Trăn lập tức vui vẻ: “Cậu còn rất biết ga lăng á nha.
”
Nói xong thì đem nước trong tay mình đổi với anh.
Ùng ục Đô Đô uống hơn phân nửa chai nước, cuối cùng cô lại lấy lại được tinh thần, nhìn thoáng qua điện thoại di động rồi nói: “Đợi thêm bốn năm giờ nữa đi, lúc đó chắc cậu tan làm rồi, cậu mình là người rất dễ nói chuyện, đợi lát nữa trở về nhìn thấy bọn mình thì nhất định sẽ cho bọn mình vào nhà.
”
“Ừm.” Trì Thâm vẫn chỉ nói có một tiếng như vậy.
Kiều Trăn Trăn chống mặt ngồi ở ven đường, nhìn xe cộ đi qua đi lại, rất nhanh cảm thấy nhàm chán, vì thế lại lấy điện thoại ra lướt mạng xã hội, sau khi nhìn thấy tin tức gì đó vội vàng kéo cánh tay kéo Trì Thâm rồi nói to: “Cậu mau xem! ”
Trì Thâm dừng một chút sau đó cúi đầu, là một trang tin tức.
Ở trên tin tức có hai người đàn ông mặt mũi bầm dập đang quấn khăn tắm, bị một nhóm người vây quanh ở giữa.
Kiều Trăn Trăn nhìn một lần, nhịn không được trở nên vui vẻ: “Đây không phải là hai người nghiện rượu ngày đó bắt chuyện với mình sao? Anh còn nhớ họ không? ”
“…… Không nhớ””.
Trì Thâm rũ mắt xuống.
Kiều Trăn Trăn còn đang nhìn chằm chằm vào tin tức: “Tin tức nói là bọn họ uống nhiều quá rồi chui vào phòng xông hơi khô, kết quả lại không cẩn thận bị nhốt trong phòng xông hơi, nếu không phải chủ phòng tắm phát hiện kịp thời thì bọn họ có thể sẽ bị nóng đến chết ở trong đó, vậy thì vết thương trên mặt là do chuyện gì xảy ra sao? Ồ… Uống quá nhiều rượu như vậy thì chắc là tự đánh nhau, nhưng cũng có gì đó không ổn, bên trong nóng như vậy mà lại còn có tâm trạng để đánh nhau…”
Kiều Trăn Trăn mới nói đến một nửa, mới bỗng nhiên để ý đến ngày tin tức phát sinh chuyện này xảy ra, theo bản năng ngẩng đầu lên thì bất ngờ bắt gặp ánh mắt của Trì Thâm.
Cô giật mình, lúng ta lúng túng mở miệng: “Thật sự rất trùng hợp, chuyện này xảy ra sau khi chúng ta vừa mới rời đi.
”
“Ừm.” Trì Thâm rũ mắt xuống.
Kiều Trăn Trăn nuốt nước miếng: “Mình còn nhớ rõ, sau khi chúng ta đi ra ngoài, cậu bảo có đồ vật để quên, sau đó lại quay trở về đó…”
Lời còn chưa nói xong, Trì Thâm bình tĩnh nhìn về phía cô, những lời còn lại chưa nói của cô thế nào cũng nói không nên lời.
Không khí giữa hai người đột nhiên trầm xuống, một lúc lâu sau, Kiều Trăn Trăn ho khan một tiếng: “May mắn lúc cậu quay lại không gặp lại bọn họ nữa, mấy người nghiện rượu nổi điên lên người nhà mình cũng đánh, còn có cái gì không làm được, thật là đáng sợ, mấy loại người nhân phẩm không tốt như này nhất định phải tránh xa một chút.
”
Trì Thâm dời ánh mắt đi, đầu ngón tay bất an mà nắm quần áo.
Kiều Trăn Trăn thở nhẹ một hơi, click mở một game một người chơi ra chơi, ban đầu là định chờ cậu tan làm rồi sẽ dẫn mình vào trong nhà, không ngờ tới rằng chưa đợi được cậu về thì lại đợi được một cơn mưa lớn đột ngột rơi.
Khi hát mưa bắt rơi xuống,