Nhéo một tập thông tin của nhiều bệnh viện tâm thần lớn,cô ngồi suy nghĩ suốt đêm, Kiều Trăn Trăn cuối cùng cũng có thể hiểu tại sao Trì Thâm tự dưng lại làm điều này.
Gần một giờ sáng, cô đột nhiên nhếch mép cười lạnh, giơ tay tắt đèn đi ngủ.
Có thể là do cô quá tức giận, cô đang mơ mơ màng màng ngủ,cô nằm mơ thấy mình đang ngồi ở trên sô pha nghiêm túc nói chuyện với Trì Thâm nhưng mỗi lần cô mở lời muốn nói lời nào, anh lại lấy ra một cuốn sổ tay hướng dẫn của bệnh viện tâm thần ném về hướng của cô, cô nói nửa đêm thì anh cũng ngồi ném đến nữa đêm, kết quả cô dần dần bị một đống sổ tay lấp dần, trước ngực càng ngày càng nặng, nhịp thở càng ngày càng dồn dập, không khí vô cùng ngột ngạt.
Lúc mà cô sắp chết ngạt, khát vọng được sống khiến cô đột nhiên mở mắt ra, sau vài lần hít thở sâu, lúc này cô mới nhận ra hôm qua tập thông tin cô để ở một bên gối không biết làm thế nào lại ở trên người cô, mà chăn bông đáng lẽ nên ở trên người lại rơi xuống đất.
… Chẳng trách cô bị ngạt thở, chắc là do máy lạnh quá lạnh nên cô đã lấy tập tài liệu đắp thay cho chăn bông.
Kiều Trăn Trăn
cảm thấy tâm tình tồi tệ không thể diễn tả được, và trong lòng lại nhớ tới Trì Thâm, hồi phục ý thức rồi mới chậm rì rì đi xuống cầu thang.
“Đi xuống nhanh, mau đi ăn sáng đi,” Tần Tĩnh đang ngồi uống cà phê trong phòng khách,thuận miệng kêu, nhưng một giây tiếp theo sau khi nhìn thấy quầng thâm mắt đen sì của nàng
“Hôm qua con thức đêm đấy à?”
Kiều Trăn Trăn ngáp một cái.
“Dạ, con có hơi mất ngủ.”
“Mất ngủ hay là chơi game truy kích?” Tần Tĩnh không vui, “Con đang học năm ba của cấp ba, sắp thi đại học rồi,con có thể chăm chỉ học tập hay không? “
Kiều Trăn Trăn hơi hơi ủ rủ:” Con cũng muốn như vậy, con cũng muốn chăm chỉ học tập, nhưng con không thể hiểu được những gì mà giáo viên nói.
“
” Hai năm trước con có chăm chỉ học tập đâu, có thể hiểu mới thực sự lạ á, con khi nào mới có thể làm cho mẹ bớt lo được đây? ”Sắc mặt Tần Tĩnh đột nhiên nghiêm nghị.
“Con sẽ chăm chỉ học tập mà.” Kiều Trăn Trăn hứa hẹn.
Tần Tĩnh nhếch mép cười lạnh: “Con cho rằng mẹ sẽ dễ tin sao?”
Kiều Trăn Trăn nhìn bà bĩu môi, đáng thương như một chú mèo con dễ thương bị đói.
“… Nhìn cái gì mà nhìn, mau ăn đi, học tập hay cơ thể thì ít nhất phải có một cái tốt có đúng không?” Tần Tĩnh liếc xéo cô một cái.
Kiều Trăn Trăn lúc này mới trở nên vui vẻ, sau khi ăn sáng cùng với Tần Tĩnh, trước khi rời đi cô đã tiện tay lấy thêm hai miếng pizza.
Vì ăn sáng mất một lúc lâu, đến trường thì đã muộn, cổng trường chỉ còn lại mấy học sinh đang đi tới, một trong số đó là Trì Thâm
đang đứng ở trong góc đợi.
Vừa nhìn thấy Trì Thâm, cô đã nhớ lại nỗi sợ hãi do bị ác mộng tối hôm qua, cô bước tới với khuôn mặt trắng bệch, đưa hộp pizza trước mặt anh: “Này!”
Trì Thâm im lặng cầm lấy rồi bắt đầu ăn trước mặt cô.
Anh không thích đồ ngọt cũng không chịu được mùi vị của phô mai cùng với vị của sữa đặc, vậy mà ở trước mặt cô, anh lại tuân theo cắn miếng này đến miếng khác.
[giá trị hảo cảm +5, hiện tại có 90 điểm]
Kiều Trăn Trăn đợi anh ăn xong, lúc này mới đột nhiên nói: “Mình không có bị bệnh.”
Bàn tay đang giấy đựng pizza của Trì Thâm siết chặt, đôi môi mỏng mím lại, đôi mắt anh nhìn thẳng xuống đất, không có ý định nhìn đối diện với cô.
Khi Kiều Trăn Trăn nhìn thấy biểu hiện lại muốn trốn chạy của anh, cô trực tiếp cười lớn: “Mình cũng không có bị điên.Mình đối xử tốt với cậu là vì mình muốn tốt với cậu và muốn làm bạn với cậu.
Còn cậu thì sao? Cậu nghĩ thế nào?”
Câu trả lời của Trì Thâm là im lặng lùi lại phía sau một bước.
“Trì Thâm!” Cô nghiến răng nghiến lợi kêu.
Trì Thâm cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu nhìn cô,một lúc càng nhìn chằm chằm cô thì sắc mặt càng ngày càng tái nhợt.
Chuông báo vào học buổi sáng của trường vang lên, những người bán hàng rong ở cổng trường bắt đầu đóng cửa, bảo vệ nhà trường lấy ổ khóa định khóa cửa thì nhìn thấy bọn họ vẫn còn ở ngoài, lập tức nói to giục:
“Hai anh chị học sinh đứng ở đằng kia, là học sinh của lớp nào? Sao tới giờ còn chưa vào học à?! ”
Kiều Trăn Trăn đứng hình đen mặt đứng giằng co với Trì Thâm.
Lúc trước cô luôn nghĩ anh ấy bị bệnh thần kinh nên không dám tạo áp lực cho anh ấy, vì sợ anh ấy bị ép lại phát bệnh, giờ cô đã biết anh ấy không bị bệnh, cô không thể tiếp tục nhân nhượng anh, cô phải giải quyết sự hiểu lầm tai hại này.
Cô đối tốt với anh không phải vì cô bị đa nhân cách hay bị bệnh tâm thần mà là vì cô muốn tốt với anh và muốn bảo vệ anh, cô cần phải làm cho anh hiểu điều này.
Đôi môi mỏng của Trì Thâm khẽ khẽ mở ra, run rẩy hít một hơi dài, sau đó nói với khàn khàn hơn: “Cậu đến bệnh viện đi.”
Kiều Trăn Trăn: “…”
Sau một hồi im lặng, cô chắc chắn rằng điều Trì Thâm tin sẽ không dễ dàng thay đổi, cô không chịu cử động gì cả, nhìn anh thật lâu rồi bất ngờ quay đầu đi vào trường.
Trì Thâm nhìn theo bóng lưng cô càng lúc càng xa, cái bụng căng cuồn cuộn lên cuối cùng buộc anh phải cúi người xuống đất nôn thốc nôn tháo xuống đất.
Sau một trận nôn ghê tởm, trong bụng hắn trở nên trống rỗng, trận nôn cuối cùng chỉ có thể nôn một ít nước.
Anh nhìn đống thức ăn u uế trên mặt đất, đầu ngón tay không khỏi run lên.
Kiều Trăn Trăn bước đi rất nhanh, cũng không để ý đến động tĩnh phía sau, khi đến gần tòa nhà dạy học, anh quay đầu nhìn lại, nhưng không thấy bóng dáng của Trì Thâm đâu.
Cô chạy nhanh quay lại tìm, chạy một lúc thì thấy Trì Thâm xuất hiện thì cô mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng chưa kịp thả lỏng, cô nhận thấy sắc mặt anh càng trở nên khó coi, ở lúc trước cô quay đầu thì chỉ là tái nhợt, còn bây giờ thì còn có một chút tái xanh nữa.
……Cô lại đem anh ấy dọa thành như vậy ư?
Kiều Trăn Trăn bỗng nhiên cảm thấy hối hận và cảm thấy mình đã hành động quá vội vàng, cô muốn định bước tới giải thích, nhưng nghĩ tới cảnh mình tới gần sẽ làm cho anh thêm căng thẳng, cô dừng bước và quyết tâm chạy lên đầu.
Trì Thâm lặng lẽ đi theo phía sau, nhìn thấy tất cả sự do dự cùng quyết tâm của cô, anh dường như không có bất kỳ cảm xúc nào mà tiếp tục lặng lẽ đi theo sau.
Hai người lần lượt bước vào lớp, Triệu Luyến Kiều vừa nhìn thấy liền cảm thấy tức giận, vẻ mặt thất thần mở sách giáo khoa ra, nhưng không xem được chữ nào.
Kiều Trăn Trăn vẫn phớt lờ cô như thường lệ, cô từ lúc ngồi xuống đã bắt đầu suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo, mặc dù duy trì tình trạng như hiện tại cũng rất tốt nhưng cô không thể để anh theo lưng cô cả đời.
Trì Thâm là một cá nhân, anh ấy vẫn còn cả cuộc đời dài phía trước, anh ấy phải biết cách kết bạn bình thường, và anh ấy cũng phải học được cách bày tỏ tình cảm của mình một cách bình thường,anh ấy không thể cứ mãi ở trong góc tối như một cây nấm âm u mãi.
Cô nên làm như thế nào bây giờ? Kiều Trăn Trăn chống cằm suy nghĩ, suy nghĩ trong thời gian một tiết và cuối cùng nghĩ ra một cách.
Buổi trưa ngày hôm đó, sau khi cùng Trì Thâm ăn trưa thì cô liền xin nghĩ, đến tiết tự học buổi tối cũng không có về, mấy ngày tiếp xe cô đều xin nghỉ buổi sáng hoặc buổi chiều..
Cả tuần nay cô ấy đều không chăm chỉ lên lớp nhưng mặc dù xin nghỉ như thế nào thì sẽ quay lại