Nghe thấy Viêm Bằng muốn dời bước đi đến thư phòng, Lâm Lăng đương nhiên cũng hiểu được ý tứ trong đó.
Trong lòng hắn ngay tức khắc hơi vui mừng, kể ra như vậy cũng vừa lúc có thể tạo ra chứng cứ không có mặt ở hiện trường của hắn.
Khả năng ám sát củ Lang Chu và công Phu Tiểu Dăng cũng có thể tiến hành một cách không chút kiêng nể gì.
“Vâng, có thể được nói chuyện cùng với Đại hoàng tử điện hạ chính là vinh hạnh của ta.
”
Nghĩ vậy, Lâm Lăng không chút nghi ngờ, vui vẻ chấp nhận, lập tức mỉm cười gật đầu nói.
Nhìn thấy Lâm Lăng đồng ý, Viêm Bằng rất vừa lòng.
Cảm giác cái người tên Lâm Lăng này, khá là biết điều.
Bên cạnh, vẻ mặt Viêm Phong Tuấn cũng là ý cười.
Cảm thấy lần này lôi kéo mượn sức Lâm Lăng này rất có hy vọng.
Chỉ cần Lâm Lăng có tâm tham lợi, công pháp, tài phú hoặc bảo khí, bất luận là loại tài nguyên nào, bọn họ đều có thể thỏa mãn đủ.
“Vương Thái Uý, xin dẫn đường.
”
Viêm Bằng vẫy tay một cái, thái độ nhìn như khách khí, nhưng trong lời nói lại mang theo một ngữ khí mệnh lệnh.
“Đại hoàng tử điện hạ, thư phòng tại nội viện, mời đi bên này.
”
Đối diện Viêm Bằng, Vương Thái Úy dáng người cường tráng, lập tức cung kính gật đầu, tự mình dẫn đường đầu tiên.
Hình ảnh này, dưới thị giác của Tứ Bảo, tất thảy đều hiện lên trong đầu của Lâm Lăng.
Xem ra cái vị Đại hoàng tử này thủ đoạn chi phối chế ngự người khác cũng thật có sách lược.
Dù sao cái chức Thái Úy, cũng là chức vị quan quân phân lượng không thấp ở trong triều chính.
Nhưng khi ở trước mặt Viêm Bằng, lại kính cẩn nghe lời như chó ngoan, hoàn toàn không có nửa điểm khí khái của một võ quan nên có.
Nhị hoàng tử Viêm Phong Tuấn cũng không rời đi, tiếp tục tại đây cùng mọi người hàn huyên.
Còn Lâm Lăng lại đi theo Viêm Bằng cùng Vương Thái Úy hai người bọn họ, đi đến thư phòng.
“Tiểu Chu, Tiểu Dăng, các ngươi ở lại nơi này, tùy theo tình hình mà hành sự.
”
Lúc bước ra khỏi đại môn thính đường, tâm thần Lâm Lăng khẽ nhúc nhích, lặng yên thả Lang Chu cùng Công Phu Tiểu Dăng ra.
Chúng nó vừa rơi xuống đất, ngay lập tức đi tìm chỗ trong khe hở của ngạch cửa để chốn, từ từ chờ thời cơ ám sát.
Cứ như vậy, Lâm Lăng bình tĩnh đi cùng Viêm Bằng bọn họ đi tới nội viện vương phủ.
Trong thư phòng, bài trí cả một bầu trời các loại danh thư điển tịch sách cổ.
Bởi vì chức vị Vương Thái Úy nhận là quan võ cho nên thư tịch ở trên kệ sách tương đối nhiều các loại sách binh phổ chiến lược.
Kiếp trước Lâm Lăng thường xuyên đọc một chút tam quốc Tranh Bá Chiến, cho nên đối với cái loại thú vui binh phổ này, xem như cũng có chút hứng thú.
“Đại điện hạ, hai người cứ từ từ nói chuyện, thần xin cáo lui trước.
”
Vương Thái Úy thật hiểu cách nhìn mặt đoán ý, sau khi ông ta chú ý tới ánh mắt của Viêm Bằng xong, đã tự giác rời đi sau đó cũng tiện tay đóng cửa lại.
Trong thoáng chốc, nội thư phòng to lớn như vậy chỉ còn lại hai ngươi Lâm Lăng cùng Viêm Bằng bọn họ.
Không khí cũng lập tức trở nên rất là yên lặng.
“Lâm Lăng, nghe nói hai ngày trước ngươi đánh cược với nhị đệ ta, thắng được hắc đao của hắn.
”
Ánh mắt Viêm Bằng nhìn chăm chú vào Lâm Lăng, trầm cười nói.
“May mắn mà thôi, nếu Nhị điện hạ muốn lấy về, ta có thể trả lại cho ngài ấy.
”
Lâm Lăng cười nhàn nhạt, tùy ý nói.
Nghe thấy những lời này, Viêm Bằng lại vẫy tay, trầm nhiên nói: “Nhị đệ này của ta tuy làm việc lỗ mãng kích động nhưng cũng rất giữ chữ tín.
”
“Nó đã biết đánh cược thì phải biết chịu thua.
”
Người từng ở trên chiến trường trải qua mấy năm như Viêm Bằng, khi nói chuyện cũng vô cùng sảng khoái sòng phẳng.
Hơn nữa từng cái giơ tay nhấc chân đều mang theo một loại tư thế uy nghiêm khiến người khác không thể trái kháng được.
“Vậy thì ta đành nhận lấy vậy.
”
Lâm Lăng mỉm cười gật đầu, cũng không nói gì thêm.
“Nếu như ngươi cảm thấy thanh đao kia cầm không thuận tay, ở nơi này của ta còn có những món khác có thể lấy đi.
”
Khi Viêm Bằng nói chuyện, bàn tay lớn cũng vung lên.
Túi trữ vật kim sắc trên tay hắn nhấp nháy chói lóa, đột nhiên lan đến chiếc bàn phía trước, chợt những binh khí từ trông không trung xuất hiện.
Kiếm, đao, trường thương, cung, rìu, chùy thủ.
Các loại binh khí đại chủ, dường như loại nào cũng có đủ.
Hơn nữa nhìn chất liệu của những loại vũ khí này, tất cả đều là vật phẩm tốt cao cấp hóa.
Hiển nhiên, hắn đã là bắt đầu tiến vào chủ đề, muốn lôi kéo cái người kỳ tài võ đạo Lâm Lăng này về mình.
Thấy thế, trong lòng Lâm Lăng thầm cười một tiếng.
Chỉ dựa vào vài món binh khí cùn này đã muốn mua chuộc người rồi, cái này cũng quá xem thường hắn rồi.
Phệ Long Kiếm của hắn, chỉ tùy tiện lấy ra thôi đã đủ hạ được tất cả những vũ khí này trong nháy mắt rồi.
“Binh khí của ta đã đủ dùng, ý tốt của đại điện hạ lòng ta đã nhận, đa tạ.
”
Khóe miệng Lâm Lăng mang theo một tia ý cười, cự tuyệt nhẹ nhàng nói.
“Không sao.
”
Thấy Lâm Lăng thờ ơ, nhưng Viêm Bằng ngược lại cũng không vội vàng tỏ thái độ.
Muốn thu phục được người khác, nhất định phải bắt lấy nhược điểm của đối phương.
Chỉ có như vậy, mới có thể khống chế được hoàn toàn người này, mới có thể chơi đùa trong lòng bàn tay.
Hắn xuất thân từ gia tộc đế vương, thường xuyên đi theo phụ vương, phù sa không chảy ruộng ngoài, từ nhỏ hắn đã tinh thông điều này.
“Đại điện hạ, nơi này hoàn cảnh âm u, nhưng thật ra rất thích hợp chơi cờ, người có hứng thú chơi mấy ván không?”
Lâm Lăng đột nhiên mở miệng kiến nghị nói, biểu lộ ra một bộ dạng hứng thú bừng bừng.
Hiện giờ thời cơ ám sát con mồi chưa chín muồi, vì tạo ra chứng cứ không có ở hiện trường nên đành phải lợi dụng điểm này để kéo dài thời gian.
“Hử? Ngươi biết cách chơi sao?”
Nghe vậy, Viêm Bằng lại là hơi hơi kinh ngạc, sắc mặt rất nghi hoặc nhìn chằm chằm Lâm Lăng.
Tuy rằng hắn biết, người mắt mù có thể dùng lỗ tai để phân biệt âm thanh, nhưng người mù chơi cờ, hắn cũng chưa nghe nói qua.
Nói ra thì kết cấu bàn cờ cũng cực kỳ phức tạp, chỉ có thể xem chừng mò mẫm mới nắm được toàn cục.
“Đại điện hạ có thể yên tâm, ta không phải là nói giỡn lung tung đâu.
”
Đối với sự nghi ngờ của Viêm Bằng, Lâm Lăng cũng không để bụng làm gì, trực tiếp từ trên bàn cờ cầm lấy một thanh trường kiếm.
Linh khí trên thân kiếm ngay lập tức chiếu sáng khắp nơi, khí kiếm sắc bén tỏa ra.
Thấy thế, ánh mắt Viêm Bằng hơi rùng mình.
Cùng lúc đó, có một luồng hơi thở cực đoan, mạnh mẽ, cũng đang ở nơi góc tối âm u nào đó, trong nháy mắt chú ý trên thân thể Lâm Lăng.
Hơi thở thình lình ập đến, Lâm Lăng cũng ở trong khoảnh khắc nhất định cảm thấy được.
Lập tức, trong lòng hắn hơi trầm xuống.
Một nơi gần chỗ này đang ẩn nấp một cao thủ võ đạo.
Nhưng Lâm Lăng thật nhanh sau đó đã ý thức được, tay hắn đang cầm binh khí, có lẽ sẽ bị hiểu nhầm rằng hắn làm chuyện không đúng với Viêm Bằng.
Vị cao thủ kia, lúc này mới thở hắt ra một hơi, ghìm lại sự lo lắng của mình.
Xem ra bên cạnh Đại hoàng tử, có một đại cao thủ hộ vệ, âm thầm bảo vệ cho hắn.
“Hàn Thiên, không cần mẫn cảm quá làm gì.
”
Viêm Bằng hơi xua tay ra hiệu, nhàn nhạt nói.
Tiếng nói vừa dứt, hơi thở mạnh mẽ đó mới vừa rồi đột nhiên biến mất.
Đối với điều này, sắc mặt Lâm Lăng cũng không có chút biến hóa nào.
Hiện tại Hỏa Lâm Hổ sau khi tiến hóa, chiến lực thượng có thể so với chiến sĩ cấp 9, nên hắn ngược lại cũng không có sợ hãi gì.
Nhìn thấy sắc mặt của Lâm Lăng vẫn như cũ không đổi, trong lòng Viêm Bằng không nhịn được thầm tán thưởng, càng xem trọng người trước mặt này.
Hiện tại thuộc hạ mà hắn đang thiếu chính là kiểu nhân tài tâm tư bình tĩnh, gặp nguy hiểm không sợ này.
Mà biểu hiện vừa rồi của Lâm Lăng, không còn nghi ngờ gì nữa, hắn chính là người được chọn phù hợp nhất.
Bất chợt, trường kiếm Lâm Lăng đang cầm, bắt đầu nhanh chóng múa may trên mặt đất.
Dưới dòng chữ khắc trên kiếm khí, chỉ trong chốc lát, một đồ hình bàn cờ hình vuông bắt đầu hiện lộ ra.
Ngay sau đó, linh khí Lâm Lăng lan ra, đột nhiên bao trùm toàn bộ bàn cờ.
Làm như vậy, rõ ràng là bất luận động tĩnh gì trên bàn cờ đều có thể khống chế được.
“Kiếm pháp tốt!”
Hiểu được duyên cớ Lâm Lăng khi lấy kiếm ra, thì ra là có ngụ ý như vậy, ánh mắt Viêm Bằng hơi giật mình, nhịn không được tán thưởng nói.
Hiển nhiên hắn cũng không ngờ tới, phương thức chơi cờ của Lâm Lăng có thể độc đáo như thế.
Hơn nữa bằng cách này, quả thật có thể giải quyết được cái vấn đề không thể nhìn thấy bàn cờ.
Tiếp đó, Viêm Bằng cũng không có thói quen sạch sẽ gì, cũng giống như Lâm Lăng, trực tiếp khoanh chân ngồi xuống chơi cờ.
Lâm Lăng chọn cờ đen.
Viêm Bằng chọn cờ trắng còn lại.
Hai người, bắt đầu trở lên im lặng.
Ở dưới sự bao trùm linh khí, bàn cờ trên sàn giống như hình chiếu thực tế ảo, hiện lên trong đầu Lâm Lăng.
Mặc dù không cần mượn dùng cùng chung thị giác với Tứ Bảo, nhưng hắn vẫn có thể tính chuẩn không chút sai lệch mà quan sát toàn bộ hướng đi của ván cờ.
Mà ở khe hở của bàn cờ, Lâm Lăng cũng phân ra một sợi tinh thần lực, liên thông với tình hình bên kia của Công Phu Tiểu Dăng và Lang Chu.
Lúc này, không khí trong tiền điện khách đường vẫn vô cùng náo nhiệt như vậy.
Những nhân vật nổi tiếng từ khắp nơi trong xã hội, đều đang thảo luận quốc gia đại sự và hướng đi kinh tế của đất nước.
Công Phu Tiểu Dăng bò lên vách tường trên ngạch cửa, đôi mắt kép lạnh lẽo, nhìn xuống cơ thể to béo của Mã Thước Lương.
Còn về phần Lang Chu, lại nấp phía bên trong kẹt cửa âm u.
Kỹ năng ẩn thân của nó, chỉ có thời