Thành ngoại ô, xe ngựa càng lúc càng xa, khoảng cách với thành Đế Đô phía sau, ước tính xa hơn mười dặm.
Lâm Lăng tức khắc bắt đầu cảnh giác, quát lạnh nói:
“Xa Phu, dừng lại!”
“Hây!”
Nhưng mà, nghe được tiếng của Lâm Lăng rồi, nhưng xe phu kia vẫn không có dừng lại, ngược lại còn quất roi thúc ngựa mạnh hơn.
Thoáng chốc, tốc độ xe đột nhiên nhanh hơn vài phần, trực tiếp vọt vào bên trong một mảnh rừng trúc.
Sắc mặt Lâm Lăng biến đổi, trong tay tức khắc dần hiện ra Phệ Long Kiếm, đột nhiên chém ra.
Xoẹt——!
Kiếm khí quét ngang qua, thình lình ngang ngược bổ đôi thùng xe ra, hắn mang theo Tiểu Bạch từ trên xe ngựa nhảy xuống.
“Yu~!”
Xa Phu Độc Nhãn lập tức ghì lại cương ngựa, sau đó thay đổi phương hướng, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Lâm Lăng.
“Ngươi là ai? Đưa ta tới đây có mục đích gì?”
Trong tay Lâm Lăng cầm đoản kiếm, lạnh lùng nói.
“Bộp bộp bộp ~!!”
Xa Phu Độc Nhãn cũng không trả lời, nhưng mà lúc này, đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay quỷ dị.
Ngay sau đó, một thân hình màu đen từ chỗ sâu nhất trong rừng trúc chậm rãi đi ra.
“Một người mắt mù, lại có năng lực phản ứng nhạy bén như vậy, quả thực là không đơn giản.
”
Giọng nói của người đàn ông mặc đồ đen, hiện sự âm u, tiếng cười kia có loại cảm giác âm hiểm.
Mượn dùng thị giác của Tứ Bảo, Lâm Lăng đánh giá cái người đàn ông áo đen bỗng nhiên xuất hiện kia.
Thấy sắc mặt đối phương tái nhợt, mặt trái xoan, bầu mắt còn trang điểm mắt khói, cái hình tượng khiến người ta cảm thấy hơi đồng bóng.
“Bớt nói mấy lời thừa.
”
Vẻ mặt Lâm Lăng đầy hàn ý, lạnh lùng nói: “Các ngươi rốt cuộc là ai!”
Người đàn ông mặc đồ đen âm hiểm cười nói: “Chúng ta là ai không quan trọng, quan trọng là ngươi có nguyện ý là việc cho chúng ta không?”
Nghe thấy vậy, trong lòng Lâm Lăng hơi trầm xuống.
Xem ra bọn người này đưa hắn đến nơi này hoàn toàn là có âm mưu từ trước.
Hơn nữa, bọn họ đối với quỹ đạo hành tung của mình, dường như rõ như trong lòng bàn tay.
Rốt cuộc ở góc đường bên cạnh vương phủ, sao lại có thể vừa hay xuất hiện một chiếc xe ngựa như vậy, loại còn đoán được hắn sẽ vì lộ trình khá xa khi đi đến thành bắc mà sẽ thuê xe ngựa nữa.
Tất thảy những hành động này, giống như đang chơi cờ vây, đều bị tính kế chuẩn từng bước một.
Kiểu việc như này, trừ khi có người tiết lộ hành tung của hắn.
Lòng thầm nghĩ lại, trong đầu Lâm Lăng chợt hiện ra bốn khuôn mặt.
Lần lượt là Tần Vũ, Lôi Mông, tam hoàng tử Viêm Thần, công chúa Viêm Tâm Nguyệt.
Bởi vì, trừ bốn người này ra, ai cũng không biết hắn sẽ đi đến thành bắc, tham gia nửa cuộc yến hội còn lại.
Chỉ có bốn người này, mới biết được hành trình đêm nay của hắn.
Sẽ là ai đây?
Lâm Lăng nhíu nhíu mày, không thể tưởng được chính mình thế nhưng bị bán đứng.
Còn về việc rốt cuộc là ai lúc này Lâm Lăng cũng không có tâm tư đi phân tích.
Trước mắt hai cái tên thần bí không rõ lại lịch này, trước hết cần phải giải quyết.
“Ngươi đừng nghĩ đến việc chạy trốn, tại khu rừng này, trừ chúng ta ra còn mai phục không ít cao thủ.
”
Mắt thấy Lâm Lăng im lặng không nói gì, người đàn ông mặc đồ đen cười âm hiểm: “Lần này sở dĩ tới tìm ngươi, cũng không phải là vì muốn làm ngươi bị thương, ngược lại còn muốn cùng người tính chuyện hợp tác.
”
Nghe vậy, đuôi lông mày Lâm Lăng khẽ nhướn lên, lãnh đạm nói: “Hợp tác cái gì? Đối với ta có lợi ích gì chứ?”
Người đàn ông mặc đồ đen khóe miệng hơi cong lên, sau đó dơ một ngón ta ra chậm rãi quơ đi quơ lại, nói:
“Đừng nóng vội, nghe ta từ từ nói đây.
”
2
“Ta đang bận, có gì nói mẹ đi.
”
Nhìn thấy cái động tác cùng biểu cảm đàn bà của tên kia, Lâm Lăng cảm thấy ghê tởm, trực tiếp nói thẳng vào mặt hắn ta.
Tên mặc đồ đen kia cười nham hiểm nói: “So với đại sự chúng ta sắp trao đổi đây, thì cái loại yến hội không hề có ý nghĩa đó, không đi cũng được.
”
Nghe những lời này, trong lòng Lâm Lăng hơi trầm xuống.
Quả nhiên!
Vừa rồi chính hắn cũng phỏng đoán như vậy, bọn người này quả thật nắm giữ hành tung của mình.
Nghĩ vậy, sắc mặt Lâm Lăng bắt đầu trở nên lạnh lùng, hỏi: “Sao ngươi biết, lát nữa ta sẽ đi tham gia yến hội?”
Nghe thấy Lâm Lăng đột nhiên hỏi như vậy, ánh mắt của người đàn ông mặc đồ đen hơi giật mình, lúc này hắn mới ý thức được mình vừa nói buột miệng rồi.
Có điều, cho dù vậy, Lâm Lăng có thể làm gì được hắn chứ?
Một viện sinh của học viện Thiên Diễn nhỏ nhoi, tuy nói là có thiên phú tu luyện chung cực, nhưng cũng chỉ là thiến phú đỉnh cấp mà thôi.
Cho nên, ở phương diện thực lực, trước khi Lâm Lăng chưa đủ giỏi thì ở trong mắt bọn họ, vẫn chỉ nhỏ bé ý như một con kiến thôi.
“Với bản lĩnh bọn ta, muốn nắm