Trên đường trở về học viện Thiên Diễn, vừa vặn phải đi ngang qua khu rừng trúc đêm qua.
Lâm Lăng khẽ nhíu mày, không khỏi suy nghĩ.
Những kẻ đêm qua là ai?
Vậy mà lại muốn mình đến bên chỗ Đại hoàng tử làm gián điệp, cung cấp tình báo.
Theo tình hình này chắc chắn đó là thế lực thù địch với phe cánh của Đại hoàng hoàng tử.
Thế cục trong triều hiện nay, người có thể cạnh tranh và chống lại Viêm Bằng, chỉ có Tứ hoàng tử Viêm Thần.
Nhưng mà nếu nói là người này, Lâm Lăng cảm thấy hẳn là không thể nào.
Dù sao Viêm Thần ước gì hắn có thể lôi kéo được mình, đứng chung một phe, hơn nữa dựa vào tầng quan hệ này với Tần Vũ xen giữa, làm sao có thể làm ra nhiều chuyện như vậy.
Cho nên!
Khả năng duy nhất là còn có người khác!
Nhưng người đó sẽ là ai?
Lâm Lăng vừa suy nghĩ một lát, đột nhiên trong đầu xẹt ngang một ý nghĩa.
Tam hoàng tử!
Chẳng lẽ là hắn?
Dựa theo những bộ phim và tiểu thuyết cung đấu hắn đã xem kiếp trước, có rất nhiều tình tiết cho thấy, các hoàng tử hay bị người ta xem nhẹ, phần lớn đều là đang nhẫn nhịn mà thôi.
Bên trong xe, ngoại trừ Lâm Lăng ra, còn có Lôi Mông, Cổ Vân Nhạc và Tần Vũ.
Lâm Lăng hướng về phía Tần Vũ, trong lòng ôm một chút nghi hoặc, nhịn không được hỏi: "Lão nhị, Tam hoàng tử kia, bình thường đều chỉ ở trong cung thôi sao?"
Tần Vũ cơ hồ theo bản năng gật đầu nói: "Ừ, quả thật là Tam hoàng tử rất ít khi xuất cung.
"
"Ồ? Vậy ngươi hãy kể cho ta nghe về hắn ta đi.
" Lâm Lăng thản nhiên nói.
Nghe vậy, Tần Vũ hơi giật mình, kinh ngạc nhìn Lâm Lăng một cái.
Bên cạnh, mí mắt Lôi Mông rũ xuống, đôi mắt hiện lên một tia kì lạ.
"Lão đại, ngươi có quen biết gì với Tam điện hạ sao?"
Tần Vũ nhìn Lâm Lăng, nghi ngờ nói.
Lâm Lăng lạnh nhạt cười: "Không có, chỉ là có chút tò mò với anh ta mà thôi.
"
"Thì ra là như vậy.
"
Tần Vũ giật mình gật đầu, cũng không nghĩ gì nhiều mà nói: "Tam hoàng tử từ nhỏ đã trầm mặc ít nói, cũng không hợp nhau, ta với hắn cũng chỉ tiếp xúc được vài lần.
"
"Mặc dù thiên phú võ đạo của hắn không tệ, nhưng tính cách thích những ngày nhàn nhã, chưa bao giờ mời võ sư truyền thụ công pháp, mỗi ngày đều trồng hoa chơi cờ trong cung, cũng chưa từng phát sinh tranh chấp gì cùng với Đại hoàng tử.
Nghe Tần Vũ kể lại, Lâm Lăng như có suy nghĩ mà gật gật đầu.
Xem ra vị Tam hoàng tử này, ngược lại là loại người không tranh giành với thế gian, chỉ sống cuộc sống mà mình muốn, thoải mái tự tại.
Nhưng nếu tính khí này là giả vờ, thực sự là khủng khϊếp.
Sau khi tất cả, làm thế nào một người có thể ngụy trang trong một thời gian dài như vậy, chắc chắn sẽ phải rò rỉ chút dấu vết.
Nhưng mà tên kia, lại có thể che giấu nhiều năm như vậy mà không bị người khác phát hiện, có thể không đáng sợ sao?
Trong lúc nhất thời, suy nghĩ của Lâm Lăng, một lần nữa trở nên phức tạp.
Đối với việc này, trong lòng Lâm Lăng không khỏi âm thầm cảm khái.
Vũng nước đục của mấy cuộc xung đột hoàng gia này, thực sự là sâu không thấy đáy.
Nếu không có tài năng, mà muốn mạo hiểm đi vào đảo lộn một phen lên, đến lúc đó chết như thế nào cũng không biết đâu.
Giống như tên Dương Thần Cơ kia, cùng với Mã Bộc Lương bị ám sát ở nhà vệ sinh vương phủ tối hôm qua.
Phản ứng của họ trước khi chết, có lẽ là không thể tin được, cuối cùng sẽ bị gϊếŧ bởi hai con vật.
Xe ngựa dần dần đi xa, khi trở lại học viện Thiên Diễn, Lâm Lăng lại nhận được truyền âm phù từ cấp trên - Tử Dạ.
"Nhiệm vụ hoàn thành, thù lao đã được chuyển.
"
Nghe giọng nói trong sáng lạnh lùng của Tử Dạ, Lâm Lăng lập tức khẽ động tâm, kiểm tra số tiền gửi trong thẻ vạn kim.
Năm mươi vạn lượng tiền thù lao, thực sự đã chuyển vào tài khoản.
Đối với việc này, Lâm Lăng rất vui mừng âm thầm gật đầu.
Minh Các là lực lượng bí mật của Viêm Vương, là người giàu có nhất Đại Viêm Vương triều, làm việc dưới tổ chức của ông ta, ngược lại không lo chuyện nợ nần.
Những ngày tiếp theo, là một mảnh yên bình.
Có lẽ là bởi vì tin tức Mã Bộc Lương bị ám sát truyền ra bên ngoài, các thế lực phe phái đang rung chuyển trời đất thầm nổi loạn trong triều, đều cực kỳ ăn ý mà an tĩnh lại.
Viêm Vương gõ núi chấn hổ như vậy, ngược lại đã đóng một vai trò quan trọng nhất định.
Tuy nhiên, sự im lặng này, hầu hết những người biết nội tình, đều biết.
Nó chỉ là sự yên tĩnh tạm thời trước khi núi lửa phun trào mà thôi!
Đối với điều này, ngược lại Lâm Lăng cũng không suy nghĩ gì nhiều.
Hắn biết rất rõ vị trí của mình