Đầu Lâm Lăng đau như muốn nứt ra, cảm giác từng mảnh nhỏ kí ức trong tâm trí dường như bị vỡ ra mạnh mẽ.
Những mảnh nhỏ đó giống như một hình chiếu, dần hiện ra từng hình ảnh.
Ở trong hình ảnh của những mảnh vỡ kí ức đó, Lâm Lăng thấy được kiếp trước của chính mình.
Rồi sau đó, một hình ảnh cuộc sống bình thường được hiện ra.
Đó là hình ảnh về những gì hắn đã trải qua, hoàn toàn không giống so với trí nhớ của hắn, rồi một loại cảm giác vô cùng quen thuộc nhưng cũng vô cùng kì lạ ập đến.
Cái loại cảm giác đó, như thể từng là cuộc đời của mình.
Cứ như vậy, từng cái từng cái một những hình ảnh xẹt qua trong thần thức não bộ của hắn.
Lâm Lăng nhìn thấy vô số bản thân.
Cứ từng lần từng lần một chuyển kiếp luân hồi, rồi trải qua những cuộc sống khác nhau.
Không có người nào thực sự là hắn cả, tất cả chỉ là một phần trong sự luân hồi của hắn mà thôi.
Ký ức phức tạp mà khổng lồ giống như cơn gió lốc điên cuồng kích động hiện lên trong tâm trí hắn khiến đầu hắn đau đến mức gào rống.
Ta là ai?
Ta ở đâu?
Ký ức càng ngày càng nhiều, càng ngày càng phức tạp, năng lực thu nạp kí ức của Lâm Lăng dường như đã gần đến cực hạn.
“A ——!”
Một thoáng chốc nào đó, cơ thể của Lâm Lăng chấn động kịch liệt, hoàn toàn mất đi ý thức, hoàn toàn lâm vào trạng thái hôn mê.
Cũng không biết qua bao lâu, lúc Lâm Lăng mở mắt ra lần thứ hai, tầm nhìn trước mắt hắn không phải là một màu đen tối giống như trước kia nữa.
Cảnh vật ở nơi này, vô cùng rõ ràng lọt vào trong tầm mắt hắn.
Đó chính là bên trong thạch thất với cổ mộ phủ đầy rêu phong.
“Lão đại tỉnh rồi.
”
Lúc này, một bóng trắng xuất hiện ở trước mặt hắn, đó chính là Tiểu Bạch.
“Có chuyện gì vậy? Góc nhìn của ta?……”
Lâm Lăng cúi đầu, nhìn đôi tay của chính mình.
Cảm giác nhìn được từ góc độ này, dường như hắn chưa bao giờ từng có.
Trước kia, Công Phu Tiểu Dăng hoặc anh vũ Tứ Bảo, đều đứng trên vai hắn, góc của tầm nhìn thường xuất phát từ vị trí trên vai.
Nhưng hiện tại, góc nhìn này, dường như đến từ chính đôi mắt của hắn.
Hử? Đôi mắt của ta?!
Trong lúc suy tư, lòng Lâm Lăng nhảy dựng, ý thức được sự việc xong lập tức tỉnh táo lại.
Hắn bỗng nhiên đứng dậy, ánh mắt bắn ra khắp nơi, nhìn thấy Tiểu Bạch, Công Phu Tiểu Dăng, Lang Chu cùng với Hỏa Lân Hổ đang đứng xung quanh rất rõ ràng.
Còn anh vũ Tứ Bảo, vẫn đang cất trong hệ thống không gian ba lô sủng vật của hắn.
Hiển nhiên, tình cảnh hiện giờ hắn không hề dùng chung thị giác với bất kì sủng vật nào cả.
“Chẳng lẽ ta……Nhìn thấy được rồi sao?!”
Nghĩ vậy, giọng nói của Lâm Lăng cũng bởi vì điều này mà trở nên có chút run rẩy.
Hắn duỗi đôi bàn tay ra, khẽ vuốt lên hai mắt mình, cảm nhận được ánh sáng từ khe hở ngón tay.
“Ta thực sự nhìn lại được ánh sáng rồi!”
Giờ khắc này, tâm trạng của Lâm Lăng mừng như điên, kích động, còn khó lòng tin được.
Loại cảm xúc này, khiến trong lòng hắn ngổn ngang trăm mối như tơ.
“Chẳng lẽ nguyên nhân là do mình thức tỉnh mắt luân hồi sao?”
Bất chợt, Lâm Lăng nhớ tới những lời nói của của tiền bối Võ Thiên trước khi linh thức tiêu tan.
Tâm trí hắn hơi ngưng lại, điều động tập trung linh lực trong cơ thể xem sao.
Đầu tiên, hắn phát hiện linh lực trong cơ thể, rõ ràng càng thêm thuần khiết mênh mông hơn so với trước kia, giống như là nước sông cuồn cuộn chảy một dòng trong kinh mạch.
Theo kiểm tra, linh mạch đã đả thông sáu đường.
Tu vi cũng là từ cấp 5 nâng lên thành chiến sĩ cấp 6.
Đối với điều này, trong lòng Lâm Lăng cũng không có kích động gì lớn.
Bởi vì kế tiếp, hắn kinh ngạc phát hiện, ở trong Huyệt Hải Đan Điền có huyền phù hình người Linh Anh, khoanh chân mà ngồi.
Không còn nghi ngờ gì nữa, là tiền bối Võ Thiên đã truyền Thánh Vực Linh Anh cho hắn.
Hiện giờ đã cùngvới Huyệt Hải Đan Điền của Lâm Lăng hòa vào làm một rồi.
Có lẽ là do nguyên nhân linh thức của tiền bối Võ Thiên đã tiêu tán hẳn rồi cho nên khuôn mặt có ngũ quan đặc thù của Linh Anh đã xảy ra một ít thay đổi.
Nhìn kĩ lại, hình dáng này lại rất giống Lâm Lăng phiên bản thu nhỏ.
Toàn thân đỏ đậm như lửa của Linh Anh, tản ra sự dịch chuyển của năng lượng hệ hỏa nóng rực.
Đối với điều này Lâm Lăng cũng không cảm thấy kì lạ.
Tiền bối Võ Thiên ngày trước tu luyện chính là võ học hệ hỏa, linh khí là lửa cho nên khi ngưng luyện Linh Anh, đương nhiên cũng sẽ là cùng loại hệ hỏa.
Có điều, chắc do hạn chế về số lượng linh mạch, cho nên Lâm Lăng chỉ có thể vận dụng được ước chừng sáu thành năng lượng thôi.
Dù vậy, Lâm Lăng cũng đã cảm thấy vô cùng hưởng thụ rồi.
Loại sức mạnh đến từ Thánh Vực này, kể cả dưới tình thế cùng một cảnh giới khi chiến đâu, thì cho dù gặp kẻ địch nào, người đó cũng khó lòng địch được.
Lâm Lăng cố kìm nén sự kích động trong lòng, tiếp tục tra xét.
Hắn cảm giác, mắt luân hồi thức tỉnh cũng không phải là công lao của Linh Anh.
Nhớ tới một màn lúc trước đầu hắn đau như muốn nứt ra, Lâm Lăng dường như đoán ra được điều