Ngày hôm đó, gió lạnh gào thét.
Trên ngọn núi nơi học viện Thiên Diễn tọa lạc có tuyết trắng bay tán loạn.
Nhìn lại từ nơi xa, toàn bộ học viện Thiên Diễn như được bao phủ trong một mảnh tuyết trắng mênh mông.
Lúc chạng vạng, hai tân sinh năm nhất vì kiếm điểm cống hiến mà ra dọn dẹp lớp tuyết thật dày trước cổng học viện, nếu hiện tại không quét thì tuyết đọng ngày mai sẽ càng dày, còn khó dọn sạch hơn nữa.
Mà lúc này, một bóng người giẫm lên nền tuyết mà đi tới, để lại một chuỗi dấu chân thật dài phía sau.
Hai tân sinh lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía thanh niên đi tới.
Chỉ thấy đối phương mặc đồng phục tân sinh năm nhất giống như bọn họ.
Nhưng người này có mái tóc dài xõa ngang vai, trên mặt râu ria xồm xoàm, nhìn cực kỳ dã tính.
Điều làm bọn họ cảm thấy kinh ngạc chính là, đôi đồng tử của thanh niên hiện ra màu xám trắng, nhìn như người mù, nhưng nhìn kỹ thì ánh mắt hắn lại lộ ra sự tang thương vô tận.
Người này chính là Lâm Lăng rèn luyện trở về từ dãy núi Ma Thú!
“Bạn học, xin hỏi ngươi là viện sinh lớp nào?” Một thiếu niên tóc ngắn trong đó tò mò đánh giá Lâm Lăng, nhịn không được dò hỏi.
Tuy bọn họ là tân sinh, nhưng ít nhất cũng đã ở học viện Thiên Diễn nửa năm, quen biết đa số các tân sinh năm nhất, nhưng lại cảm thấy người đàn ông quái dị trước mắt rất xa lạ.
“Ta tên là Lâm Lăng, học trong lớp sáu năm nhất của điện Huyền Vũ.” Lâm Lăng hơi mỉm cười, thản nhiên nói.
Điện Huyền Vũ, lớp sáu năm nhất?
Nghe thấy lời này, hai tân sinh đều hơi giật mình, ngạc nhiên nhìn Lâm Lăng.
Bởi vì bọn họ cũng ở lớp sáu năm nhất!
Nhưng trong lớp hình như không có người nào tên là Lâm Lăng.
Nói chính xác hơn phải là tuyệt đối không có.
Hai người lập tức đưa ánh mắt cổ quái nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng.
Không phải tên này làm phỏng theo đồng phục của học viện Thiên Diễn, muốn trà trộn vào đây đó chứ?
“Chờ một chút, hắn nói mình tên là Lâm Lăng?”
Trong lúc kinh ngạc, thiếu niên tóc ngắn kia như chợt nghĩ đến điều gì.
Hắn ngạc nhiên nhìn Lâm Lăng, trong đầu nhớ lại những lời đồn từng nghe qua ở học viện Thiên Diễn vào nửa năm nay.
Nghe nói hai năm trước từng có một tân sinh tên là Lâm Lăng, vừa tham gia tuyển nhận sát hạch đã được kiểm tra ra có tư chất thiên phú tu luyện chung cực, làm chấn động cả viện.
Từ đó, hắn liên tục sáng lập ra kỷ lục mới ở hai sân tu luyện là đài Huyễn Sát và suối Hàn Linh, trở thành ngôi sao mới lóa mắt nhất cả học viện Thiên Diễn.
Mãi đến hôm nay, hai kỷ lục của hắn ở sân tu luyện cũng không có ai đánh vỡ nổi.
Mà tên của hắn giống như vương giả, vẫn luôn lập loè trên đỉnh cao nhất của Bài Danh Thạch.
Mỗi khi đi đến sân tu luyện, nhìn thấy hai chữ ‘Lâm Lăng’, những tân sinh bọn họ đều vô cùng sùng bái, coi hắn như tấm gương để nỗ lực hướng về phía trước.
Nhưng vào hai năm trước, vị kỳ tài võ học này đi ra ngoài rèn luyện thì đã hoàn toàn biến mất.
Lúc ấy toàn bộ học viện Thiên Diễn đều xôn xao lên, phái ra số lượng lớn đội chấp pháp để điều tra.
Mà ba huynh đệ cùng ký túc xá với hắn cũng đột nhiên biến mất mấy tháng để tìm kiếm khắp nơi.
Nhưng cuối cùng bọn họ đều uể oải trở về.
Từ đó về sau, học viện Thiên Diễn dần dần truyền ra lời đồn Lâm Lăng đã bị gϊếŧ hại khi ra ngoài rèn luyện.
Sau đó càng đồn càng lợi hại, mọi người đều tin Lâm Lăng đã chết, càng đừng nói là những tân sinh cũng không biết tình hình thực tế như bọn họ.
Cho nên lúc này, nhìn thấy Lâm Lăng đột nhiên trở về, bọn họ không khỏi cảm thấy khϊếp sợ và nghi ngờ.
Hai người nhìn nhau một cái, một người trong đó mở miệng nói: “Nghe đồn sư huynh Lâm Lăng trời sinh có đôi đồng tử xám trắng, trên vai còn có một con anh vũ.”
Khi nói chuyện, ánh mắt bọn họ lại chuyển về hướng Lâm Lăng lần nữa.
Chỉ thấy người sau giống y như trong truyền thuyết, có một đôi đồng tử xám trắng kỳ lạ.
Mà trên vai phải hắn cũng có một con anh vũ xinh đẹp đang ngẩng đầu ưỡn ngực, kiêu ngạo đứng thẳng.
Trên