Khi tiếng trống ở quảng trường trung tâm vang lên, bên trong tửu lâu Kim Hải Các chỉ nghe một tiếng "ầm" nặng nề.
Màn hào quang bao bọc bên ngoài trận pháp, rốt cục cũng vang tiếng vỡ vụn.
“Phá được khốn trận* rồi!” Ánh mắt đông đảo thích khách Minh Các sáng ngời lên, nhưng bỗng nhiên cả đám mệt mỏi nằm sấp trên mặt đất.
(*khốn trận: trận pháp nhằm bao vây người bên trong)
Rõ ràng, trạng thái bây giờ của bọn họ đều không tốt lắm.
Cả đêm tiêu hao thể lực với cường độ cao, linh lực trong cơ thể bọn họ tiêu hao gần như không còn, cả cơ thể uể oải mệt mỏi.
Chuyện này chắc chắn cũng nằm trong kế hoạch của Đại hoàng tử Viêm Bằng.
Tuy nói khốn trận có thể phá, nhưng cuối cùng, chiến lực của mọi người đã giảm một nửa, cho dù chạy tới hoàng cung trợ giúp, cũng không hề có sức uy hϊếp gì với bọn phản quân.
“Những người còn có thể cử động, nhanh xuất phát!” Ám Ưng nhíu mày, ánh mắt sắc bén quét về phía mọi người.
Dứt lời, hắn cùng hai tổ trưởng khác - Long Cửu và Phượng Minh, không chần chừ nữa mà phóng nhanh đến vách tường của lối vào thông đạo, nhanh chóng mở cửa ngầm rồi đi thẳng vào trong.
Nhưng mà, các thành viên Minh Các gần như chọn lại chỗ này.
Đối với việc này, ba tổ trưởng cũng không có hạ mệnh lệnh cưỡng chế họ phải đi theo.
Trong lòng bọn họ hiểu rõ, trạng thái hiện tại của những người này cho dù có miễn cưỡng chống đỡ đi theo, đến lúc đó chỉ sợ cũng không cách nào phát huy được bao nhiêu tác dụng, thậm chí còn trở thành gánh nặng.
Nhưng mà lúc này, có một bóng người đuổi theo bọn họ.
Người này, chính là Lâm Lăng.
"Nếu ngươi mệt mỏi, không cần cứng rắn chống đỡ đâu." Khóe mắt Ám Ưng liếc qua, quan sát thấy Lâm Lăng đi theo phía sau, không khỏi có chút kinh ngạc.
Ngụ ý, không đi cũng không sao.
Dù sao tu vi của Lâm Lăng là yếu nhất, những người khác đều thức thời lựa chọn ở lại, mà tên này lại muốn liều mạng đi theo.
Quả thực không có khác gì đi chịu chết.
"Kinh Kha, ngươi ở lại đi." Với tư cách là đối tác làm chung bấy lâu nay, Tử Dạ cũng khuyên nhủ.
"Yên tâm, ta tự có chừng mực." Lâm Lăng thần thái tự nhiên, thản nhiên nói.
Lúc trước mọi người công trận, hắn vẫn luôn lười biếng ngồi không, tất nhiên giờ phút này tinh thần và thể lực vẫn dồi dào.
Đương nhiên, lời này hắn không thể nói rõ ràng ra được.
Huống hồ thực lực chân chính của hắn, không phải nằm ở bản thân hắn, mà là trên người đám sủng vật của hệ thống.
“Được, nếu ngươi có thể sống, đến lúc xong việc ta sẽ tuyên dương công lao của ngươi!” Tổ trưởng Ám Ưng cũng không nói nhảm quá nhiều.
Dứt lời, thân hình hắn vừa động, trực tiếp xẹt vào cửa thông đạo.
Phượng Minh và Long Cửu dùng ánh mắt kỳ quái đánh giá Lâm Lượng một cái, cũng xoay người tiến vào theo.
Lâm Lăng vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt.
Nếu ngươi có thể sống trở về, sẽ tuyên dương phần công lao của ngươi.
Lời này nghe qua, cảm giác giống như chuyến đi này hắn đi là để chịu chết vậy.
Đối với việc này, Lâm Lăng cũng không rảnh lãng phí thời gian đấu khẩu với bọn họ, cứ như vậy nâng chân đi theo ba tổ trưởng Minh Các, lướt vào cửa thông đạo dưới lòng đất.
Cứ như vậy, thành viên Minh Các trong hành động lần này, chỉ có bốn người.
Trong thông đạo tối tăm, sau khi Lâm Lăng thi triển thân pháp Du Long Bộ, lại phối hợp vận dụng phong chi ý cảnh, tốc độ của hắn cũng tăng lên đáng kể, không nhanh không chậm đi theo phía sau mấy người kia.
Phát hiện Lâm Lăng không bị tụt lại phía sau, ba tổ trưởng dẫn đầu phía trước đều âm thầm gật đầu, xem như tán thưởng Lâm Lăng.
Dù sao trải qua cả đêm tiêu hao thể lực, hiện giờ chỉ còn có chút sức lực dư lại, đối với một võ giả cấp 6, cũng hơi quá sức rồi.
Xẹt! xẹt! xẹt ...!!
Khi gần đến cuối thông đạo, một trận tiếng xé gió quỷ dị đột nhiên vang lên.
“Có đánh lén!”
Đám người Lâm Lăng chợt rùng mình.
Nhưng trong hoàn cảnh này, họ hoàn toàn không thể tránh đòn được.
Ngay lúc này, linh khí hùng hồn từ trên người Ám Ưng mạnh mẽ tuôn ra, thanh đao* màu đen trong tay hắn đột nhiên bổ xuống một cái.
(*镰刀: hông tưởng tượng ổng xài cây nào luôn á, chị xem thử để liêm đao đc hôngimg
Keng——!
Một đạo đao mang* sắc bén nhất thời mạnh mẽ bắn ra.
(*cái như hình lưỡi dao bay ra khi ngta công kích á)
Tất cả mũi tên bắn tới đồng loạt bị chém đứt hết, thành công ngăn cản đòn công kích.
Haa—!!! (tiếng thở dốc)
Nhưng mà rất nhanh, lại có một nhóm tên khác bắn đến, nhanh chóng vọt vào phía sâu bên trong thông đạo, về phía đám người Lâm Lăng!
Vù!
Lúc này, tổ trưởng Vân Tổ, Phượng Minh, đã khắc xong một đạo phù văn hệ hoả, ánh lửa chớp động.
Oanh ——!
Trong phút chốc, tia lửa nóng nảy phun trào, ngăn cản những mũi tên kia đồng thời cũng chiếu sáng cả thông đạo trong nháy mắt.
Bọn Lâm Lăng tập trung nhìn, nhất thời phát hiện bên kia thông đạo, rõ ràng có một đống người dùng tên đang ẩn núp.
Nhìn áo giáp đồng nhất một màu của bọn chúng, tất cả đều là Cận vệ quân của hoàng cung!
Không khó để nhận ra, đám Cận vệ quân này đã sớm mai phục nơi này.
“Không muốn chết thì trở về mau!” Từ bên kia thông đạo truyền ra