Xoành Xoạch——!
Dưới sự quán chú của linh lực, kim đồng hồ trên mặt la bàn luân hồi đột nhiên chuyển động.
Theo tốc độ xoay tròn càng lúc càng nhanh, phù văn quanh thân kim đồng hồ cũng có một hiện trạng lạ thường, nhanh chóng mấp máy.
Trong mơ hồ, rung chuyển tỏa ra một nguồn năng lượng vô cùng tối tăm.
Loại năng lượng này, cho dù tay Tôn Mục đang nắm chặt la bàn nhưng cũng cảm thấy không ổn.
Dường như chỗ sâu nhất trong linh hồn, dâng lên một loại cảm giác sợ hãi.
“La bàn luân hồi, quả nhiên là đáng sợ như trong lời đồn.
”
Đối với điều này, Tôn Mục không khỏi thầm giật mình, nhưng trong lòng lại càng vui sướng.
Có sự tương trợ của Bảo Khí này, lần này nhất định sẽ ngăn chặn được Tần Hùng!
“Năng lượng thật kỳ lạ, chẳng lẽ đó là……”
Lông mày rậm của Tần Hùng hơi nhíu, nhìn chằm chằm la bàn trong tay Tôn Mục, trong mắt hiện lên một sự kinh ngạc.
Cái năng lượng tỏa ra ngập tràn kia, khuếch tán ra không trung, mơ hồ có một loại cảm giác áp bách.
La bàn luân hồi!
Ngay lập tức, thần sắc trên mặt Tần Hùng đột nhiên ngưng lại vài phần.
“Xem ra ngươi đã nhìn ra được rồi, ha ha ha…Vậy cho ngươi nến thử tư vị Luân Hồi Võ Ý nhé.
”
Tôn Mục lành lạnh cười, chỉ một ngón tay ra, la bàn luân hồi trong nháy mắt bay lên, ở giữa không trung bay nhanh xoay thành hình tròn.
Từng luồng khí đen trắng cũng điên cuồng mạnh mẽ tràn ra.
Rồi sau đó, luồng khí đen trắng đó nhanh chóng hội tụ giữa không trung, chỉ một thời gian ngắn, nó đó ngưng tụ thành một cái lốc xoáy đen trắng thật lớn.
“Vù vù!”
Lốc xoáy thành hình, một nguồn năng lượng kì lạ vô hình bỗng nhiên mạnh bạo phóng về hướng Tần Hùng.
Sự công kích của linh hồn vô hình vô thể, chỉ có tinh thần lực mới có thể ngăn cản được.
Nhưng Tần Hùng là một chiến sĩ võ giả linh lực.
Với tu vi cấp 9 của ông, ở phương diện tinh thần lực, tuy nói là so với những võ giả tầm thường khác là vô cùng mạnh, nhưng vì vừa mới ngưng tụ phòng ngự.
Giờ phút này đối mặt với sự công kích linh hồn của la bàn luân hồi, ngay lập tức bị nó phá nát ý chí mạnh mẽ trong chốc lát.
Giữa sân, thân hình cường tráng của Tần Hùng, đột nhiên run lên, ánh mắt vốn sắc bén dần trở nên sợ hãi.
Biểu cảm trên mặt ông cũng ngưng lại trong nháy mắt, như thể mất đi ý thức.
Hiển nhiên lúc này ông, ở dưới tự tấn công của linh hồn võ ý Luân Hồi kia, đã bị rơi vào bên trong ảo giác khủng bố của sự luân hồi trăm kiếp.
Nếu như không thể chịu được thì linh hồn sẽ bị thương nặng thậm chí đi luôn!
Nhưng, dựa vào mấy chục năm gϊếŧ chóc trên chiến trường của Tần Hùng, tinh thần đối với mọi thứ đã được mài giũa đến vô cùng cứng cỏi mạnh mẽ.
Linh hồn bị công kích trong ảo giác luân hồi, hẳn là ông ta có thể chịu đựng được, chẳng qua chỉ là vấn đề phải mất bao lâu thôi.
Cũng bởi vì thế, cái thời cơ ngắn ngủi này, cũng đã đủ để Tôn Mục vung kiếm gϊếŧ ông rồi.
“Cha!”
Lúc này, Tần Vũ cũng đang chú ý tới sự kì lạ từ bên này, hắn lập tức gào to lên một tiếng, mặc kệ đao kiếm nhanh chóng phóng đến.
Xoẹt——!
Nhưng mà còn chưa kịp chạy được vài bước, một luồng kiếm khí sắc bén đột nhiên lao đến tính chém ngang sườn hắn ta.
Lập tức, tay phải Tần Vũ vội vàng giơ kiếm lên chắn ngang thanh kiếm đó.
Cùng lúc đó, tay trái của hắn nhanh chóng vẽ ra một cái phù văn hệ gió, lóe ra ánh sáng màu xanh lập lòe, rồi hóa thành từng luồng gió gào thét cuốn đến.
Vù, vù, vù!!!
Người đánh lén kia hiển nhiên võ công cũng không kém gì, chỉ hai ba chiêu là có thể ngăn lại tất cả lưỡi dao gió đó.
“Ha ha, Tần công tử, đối thủ của ngươi là ta.
”
Vương Thái Úy mặc áo giáp đi tới, ngăn cản đường đi của Tần Vũ, vẻ mặt cười đầy dữ tợn.
“Cút!”
Thấy phụ thân mình tình hình nguy cấp, giờ phút này Tần Vũ tức giận tới cực điểm.
Hắn ta lập tức thi triển một phù văn phong hệ để tăng thêm tốc độ, hóa thành một thân ảnh mơ hồ muốn vòng qua.
Nhưng, Vương Thái Úy hiển nhiên là không cho hắn đi, cơ thể ông ta cũng nhanh chóng phóng tới, một lần nữa ngăn cản hắn.
Hơn nữa ông ta còn dùng một loại công lực cuồng mãnh kéo Tần Vũ lại.
Dường như sớm đã có sắp xếp, đội ngũ thoát ra theo Tần Vũ, ngay tức khắc có một số lượng binh lính phòng thủ của thành phố, nhanh chóng tụ lại từ bốn phương tám hướng.
Dùng thế trận bao vây xung quanh Tần Vũ.
Tình hình của hắn cũng trở nên lành ít dữ nhiều!
“Lão nhị!”
Thấy một màn như vầy, Cổ Vân Nhạc ở trên đài cao đột nhiên đứng dậy, nóng lòng không yên.
“Tiểu Nhạc, gia tộc tổ tiên ta từng có căn dặn, không thể can thiệp bất cứ biến động hoàng quyền gì trong triều.
”
Sắc mặt Cổ Liệt hơi trầm xuống, nhắc nhở nói: “Có điều, nếu huynh đệ gặp nạn, sao có thể ngồi xem không quản.
”
Nghe thấy vậy, ánh mắt Cổ Vân Nhạc ngẩn ra, kinh ngạc nhìn cha mình.
Vốn nghĩ rằng cha sẽ tiếp tục ngăn cản mình, không ngờ lại trực tiếp đồng ý luôn.
Cho nên ngay lập tức, Cổ Vân Nhạc nhảy từ trên đài cao xuống.
Linh lực trên người hắn kích động, lúc nhảy xuống, ngay lập tức hóa thành một bóng đen, mạnh bạo nhằm về vị trí Tần Vũ.
“Công kích linh hồn của la bàn luân hồi, quả nhiên không giống bình thường, ha ha ha….
.
”
Mắt nhìn thấy Tần Hùng không phải đang giả vờ trúng chiêu, vẻ mặt Tôn Mục khoái chí.
Rồi sau đó, gã ta nhân thời cơ này, cơ thể bỗng nhiên bay lên.
Kiếm đen trong tay gã ngay tức khắc từ bốn phía bắn ra luồng ánh sáng, trực tiếp mang theo khí kiếm lạnh buốt hung hăng bổ về phía đầu Tần Hùng.
Nhát kiếm này mà bổ xuống, đối diện với ông ấy chính là thế giới bên kia.
“Đi chết đi.
”’
Tôn Mục nhìn khuôn mặt cương nghị của Tần Hùng, tưởng tượng tiếp theo đây, lúc mà đầu của vị đại tướng quân lừng lẫy bị mình chém đứt.
Trong lòng gã, lại dấy lên một sự vui sướng máu huyết dâng trào đầy biếи ŧɦái.
“Vút vút!”
Nhưng mà lúc này, một ti võng màu đen thật lớn đột nhiên bay đến trên không trung, bay về phía Tôn Mục.
Thấy thế, đồng tử trong mắt Tôn Mục mạnh mẽ co rút lại, lập tức vội vàng thu lại kiếm, chém ngang qua.
Xoẹt——!
Đường kiếm mơ hồ xẹt qua, ti võng màu đen trực tiếp bị chém rách.
“Ti võng này? Sao lại thấy có chút quen mắt nhỉ?!”
Đối với sự ngăn chặn bất lình lình xảy ra này, trong lòng Tôn Mục cảm thấy nghi hoặc.
Trong đầu gã tức khắc hiện lên hình ảnh lúc ở trong cổ mộ hai năm trước, hắn cùng Lâm Lăng tranh giành Thánh Vực Linh Anh.
Lúc đó, bên cạnh Lâm Lăng có ba con sủng vật, một trong số đó là con nhện này, nó có thể phun ra loại tia võng kịch độc.
“Tên kia, chẳng lẽ chưa chết sao?”
Nghĩ đến đây, trong lòng Tôn Mục chấn động.
Ánh mắt sắc lạnh của gã lập tức nhìn ra khắp xung quanh.
Lúc tầm mắt dừng lại ở trên đài cao, lúc nhìn thấy Lâm Lăng đang ngồi bên cạnh Tam hoàng tử, ánh mắt gã hơi trầm xuống.
Bởi vì, cách ăn mặc thần bí của Lâm Lăng kia, cùng với mặt lạ sắt trên mặt, nó khiến người ta cảm thấy giống như chưa từng quen biết.
Trên đài cao, Lâm Lăng ngồi bắt chéo chân.
Nhìn về phía Tôn Mục dưới này, hắn cũng không cần giả ngu giả ngơ nữa, khóe miệng chứa đựng ý cười nồng đậm vẫy tay về phía đối phương.
Hành động này, người không hiểu rõ sẽ nghĩ rằng đây là sự chào hỏi khi gặp lại bằng hữu.
Nhìn thấy Lâm Lăng vẫy tay với mình, sắc mặt Tôn Mục ngay tức khắc trở nên tức tối.
Quả nhiên là cái tên chó má đó!
Gã đã có thể khẳng định rằng, lúc trước khi Lâm Lăng còn ở cổ mộ, đã gặp được vị thuần thú sư thần bí kia.
Đối với điều này, trong lòng Tôn Mục không khỏi có chút kinh ngạc.
Gã nhớ rõ, lúc đó bởi vì Thánh Vực Linh Anh trong cơ thể xác ướp cổ bị dịch chuyển cho nên dẫn tới cơ quan trong trung tâm mật thất bị mở ra.
Thậm chí còn kích động bốn Phù Khôi Thạch Thú thực lực có thể so với ma thú cấp 9, vô cùng mạnh.
Vốn tưởng Lâm Lăng sẽ chết ở trong mật thất cổ mộ, lại không ngờ rằng, hắn không chỉ không chết, mà còn xuất hiện được ở nơi này!
Sao có thể?!
Tôn Mục càng nghĩ càng cảm thấy ngạc nhiên.
Hơn nữa thân phận của tên đó, lại là thích khách của Minh Các, giờ phút này còn ngồi bên cạnh Tam điện hạ.
Chẳng lẽ hắn là người của Tam điện hạ?
Mày rậm Tôn Mục nhăn lại khó hiểu.
Không, hẳn là không có khả năng đó.
Gã phủ nhận cái suy nghĩ này
Dù sao nếu Lâm Lăng là thủ hạ của Tam hoàng tử, tất nhiên sẽ không ra tay tương trợ Tần Hùng.
Vèo ——!
Đang trong lúc suy nghĩ, một chùm tia sáng màu đỏ bay qua, đột nhiên xé toạc không khí bắn lại phía gã.
“Đây là kĩ năng tấn công của con ruồi kia!”
Tôn Mục hơi giật mình, lập tức nhận ra đây là kĩ năng của Công Phu Tiểu Dăng.
Lập tức, linh lực trong cơ thể gã như gào thét bay ra, đột nhiên hiện ra một tầng linh khí hộ thể.
Laser ẩn chứa một năng lượng có cường độ nóng rất cao, bắn trên mặt lớp phòng hộ kia.
Vang lên từng tiếng, “xùy xùy.
”
Nếu còn tiếp tục bắn, sợ rằng tấm linh khí hộ thể này sẽ bị xuyên qua mất.
Trong lòng Tôn Mục hoảng hốt, vội vàng bước sang ngang, tránh sự xạ kích của laser.
Bất chợt gã ta ngước mắt lên, thấy Lang Chu cưỡi Công Phu Tiểu Dăng bay đến trước Tần Hùng.
Ánh mắt lạnh lùng của bọn chúng giống như đang khóa chặt lên con mồi vậy.
“Hai con súc sinh này, hôm nay ta sẽ giải quyết chúng mày một lượt luôn!”
Trong mắt Tôn Mục mang theo sự kích động, tản ra một luồng sát khí nồng đậm.
“Rống!”
Nhưng, vào lúc gã đang muốn dùng toàn bộ sức động thủ.
Thì một tiếng gầm của con thú hung ác vang lên ở đằng sau.
Tim của Tôn Mục