Trong quảng trường, dưới mệnh lệnh của tướng quân Tần Hùng, đông đảo binh lính, bao vây lấy Lôi Mông trong khoảnh khắc.
“Dám đụng đến huynh đệ của ta thử xem.
”
Mắt Tần Vũ lộ ra tia hung ác, quát lạnh nói.
Cổ Vân Nhạc cũng bắt đầu đi lên, bảo vệ bên cạnh Lôi Mông.
Đối mặt với binh lính bao vây nhiều như vậy, sắc mặt Lôi Mông không hề sợ hãi.
Nhưng trường cung trong tay hắn lại chậm rãi buông xuống.
Tình hình này, cho dù phản kháng cũng chẳng có ý nghĩa gì.
“Tần Vũ, con cũng muốn tạo phản sao!” Tần Hùng nổi giận nói.
“Thưa cha, chính biến lần này, Lôi Mông cũng là bị ép buộc, hơn nữa hắn cũng đã bỏ tà đi theo chính nghĩa rồi.
”
Tần Vũ nhăn mày, lập tức bước nhanh về phía trước, khẩn cầu nói: “Cho nên, có thể tha cho hắn một lần hay không?”
“Không được!”
Sắc mặt Tần Hùng lạnh nhặt, chẳng thèm quan tâm trầm giọng nói: “Bất luận là vì lý do gì, gϊếŧ hại trọng thần trong triều là tội không thể tha.
”
“Tiểu Nhạc, cùng ta về nhà.
”
Ánh mắt Cổ Liệt nhìn về phía Cổ Vân Nhạc, cũng có vẻ mặt uy nghiêm ra lệnh nói.
Biến động triều chính lúc đó, hắn dám ra tay can thiệp vào biến động đã là phá lệ rồi.
Cho nên lúc này, vị tộc trưởng Cổ Thị, không muốn nhúng tay vào nữa.
”
“Muốn đi thì cha đi trước đi.
”
Nhưng, Cổ vân Nhạc trước giờ đều nghe theo lời phụ thân, nay lại là lần đầu tiên cãi lại cha mình.
“Con dám trái lời ta sao?!”
Ánh mắt Cổ Liệt hơi trầm xuống, giọng nói chứa đựng sự tức giận.
“Ta cho con một cơ hội nữa, đi hay là không đi.
”
Vẻ mặt Cổ Vân Nhạc vẫn kiên quyết, nghiêm nghị nói: “Lôi Mông là huynh đệ của con, sao con có thể mặc sống chết của hắn chứ, con không làm được!”
Nghe vậy, Cổ Liệt hơi hơi kinh ngạc.
Ánh mắt ông thâm trầm nhìn chằm chằm Cổ Vân Nhạc.
Đối với sự cự tuyệt lần này của nhi tử, Cổ Liệt cũng không tiếp tục ép buộc nữa, trong mắt ngược lại còn dâng lên một tia thưởng thức.
“Lão nhị, lão tứ, vậy là đủ rồi.
”
Lôi Mông lắc đầu, hắn không muốn liên lụy tới bọn họ.
“Lão đại, muội muội ta tên Lôi Oánh Oánh, về sau….
Phiền huynh chăm sóc muội ấy nhiều hơn.
”
Ánh mắt Lôi Mông chuyển hướng sang phía bên cạnh Lâm Lăng, giống như dặn dò hậu sự vậy.
Giữa những vị huynh đệ này, Lâm Lăng là người đáng tin nhất.
Dù sao hai người Tần Vũ cùng Cổ Vân Nhạc, ngày thường cà lơ phất phơ, muội muội nếu theo bọn họ, có khả năng sẽ bị dạy hư.
Nhưng mà vừa nghe lời này, khuôn mặt Lâm Lăng cuối cùng dâng lên một sự tức giận.
“Nói linh tinh gì vậy, muốn chăm sóc thì tự mình chăm sóc đi!”
Nói xong, ánh mắt lạnh buốt của Lâm Lăng, quét về phía binh lính xung quanh, trong tay hiện ra Phệ Long Kiếm một lần nữa!
Tư thế đó của hắn, có ý tứ vô cùng rõ ràng.
Rống ——!
Hỏa Lân Hổ nhào lên tiến đến, há mồm gào rít.
Âm thanh đầy khí thế hung hãn gào rống, chưa đựng luồng sóng âm mạnh mẽ vô cùng, bỗng nhiên khuếch tán ra xung quanh.
Dưới sự náo loạn của Hỏa Lân Hổ, sắc mặt của những binh lính đó thay đổi bất ngờ, lập tức lộ ra vẻ sợ hãi lùi về phía sau.
Vừa rồi Hỏa Lân Hổ đã cắn chết cường giả cấp 9, hình ảnh cắn nhai máu thịt đó, bọn họ đều chính mắt nhìn thấy, hiện giờ nhớ lại, trong lòng vẫn còn kinh hãi như cũ!
“Ta biết mấy huynh đệ các ngươi tình cảm thâm hậu, nhưng pháp không dung tình.
”
Sắc mặt Tần Hùng vững vàng nói: “Muốn tha mạng cho hắn, phải phế bỏ tu vi.
”
Vì tránh cho an nguy vương triều tái diễn lần thứ hai, thái độ của Tần Hùng lúc này cực kì cương ngạnh.
Không khí hiện trường, lập tức trở nên ngưng tụ.
Tần Hùng không sai, đám Lâm Lăng cũng không có sai.
Chỉ là hai bên, góc độ của từng người không giống nhau.
Cách đó không xa, Tứ hoàng tử Viêm Thần, vẫn đang nhìn đến với vẻ mặt trầm mặc.
Hiển nhiên, đối với cách xử lí này của Tần Hùng, hắn thầm có thái độ đồng ý.
Trước đó để cho Viêm Hoằng Nghị chạy thoát, là bởi vì có vướng mắc huyết mạch tình thân, hắn có thể bỏ qua.
Nhưng Lôi Mông, không thân không thích, chỉ có thể đem người này làm kẻ chết thay, trước mặt mọi người gϊếŧ gà dọa khỉ, lấy cái uy của tân vương!
Điểm này, Lâm Lăng thấy sự thờ ơ của Viêm Thần đã đoán được ra.
Nếu không với thân phận tân vương sắp đăng cơ của Tứ hoàng tử, tay nắm quyền lớn như vậy, muốn đặc xá cho Lôi Mông, ai dám trái lại chứ?
“Cái gì trái tim nhân hậu, xem ra tất cả đều là tác phong dối trá của đế vương thôi.
”
Trong lòng Lâm Lăng cười lạnh, xem như hắn đã thấu hết mọi chuyện
Bất chợt, Lâm Lăng xoay người về hướng Lôi Mông nhẹ giọng nói: “Lão tam, người Oánh Oánh muốn không phải là chúng ta mà là ngươi.
”
“Cho nên, vì muội muội của mình, ngươi nhất định phải sống!”
Nói xong, còn chưa kịp chờ Lôi Mông suy nghĩ, khóe miệng của Lâm Lăng bỗng nhiên nổi lên một nụ cười cổ quái, hắn nhún chân một cái cơ thể nhẹ nhàng đột nhiên bay lên trời.
Rồi thấy một đôi móng vuốt sắc bén của Tứ Bảo, đột nhiên quắp lấy bả vai Lôi Mông, trực tiếp kéo hắn bay lên không trung.
“Chuẩn bị cung tên!”
Thấy thế, sắc mặt Tần Hùng trầm xuống, bỗng nhiên gầm lên.
Trong nhất thời, cung thủ trong sân mau chóng bắn mũi tên lên.
Lâm Lăng thi triển ý cảnh của gió đột nhiên bay lên cao.
Cùng lúc đó, giữa đôi tay hắn, nhanh chóng vẽ ra hai đạo phù văn phong hệ ánh sáng lập lòe.
“Bắn!”
Mà dưới mệnh lệnh của Tần Hùng, những quân cung tiễn thủ trấn biên, không chút nào trì trệ, trực tiếp bắn liên tục.
Vút! Vút! Vút!……!!!
Thoáng chốc, cơn mơ mũi tên che kín cả bầu trời.
“Lão đại! Mau tránh ra đi!”
Thấy một màn như vậy, Lôi Mông lo lắng đến mức rống kêu to.
Đường đường là một người đàn ông thân cao tám thước, nước mắt vào giờ phút này lại không nhịn được lan tràn bờ mi.
Giữa không trung, nhìn cơn mưa tên đang hăng hái phóng đến, ánh mắt Lâm Lăng lạnh lùng, trực tiếp dẫn dắt hai phù văn hệ gió.
Pháp thuật cấp 6, Phong Quyển Tàn vân!
Vù——!
Trong chốc lát, thiên địa linh lực gào thét, hai cơn gió lốc màu xanh lá khổng lồ xuất hiện ở trên không trung.
Vèo vèo vèo!!!
Dưới sự càn quét của sóng gió khủng bố, những mũi tên bắn đến kia đều bị quấn vào bên trong lốc xoáy, trong nháy mắt bị dập nát.
Mà trong lúc mũi tên bị ngăn cản, Tứ Bảo đã quắp theo Lôi Mông, dùng tốc độ thật nhanh bay lên trời cao, rời xa phạm vi tầm bắn của tiễn thủ.
“Mau thả ta ra, ta không thể liên lụy lão đại!”
Cơ thể Lôi Mông giãy giụa kịch liệt, muốn thoát ra.
“Này con người, an phận chút đi!”
Điện trên người Tứ Bảo kích động, không chút khách khí chích cho cơ thể Lôi Mông cứng đờ.
Sau đó làm theo mệnh lệnh của Lâm Lăng, hăng hái bay tới phương hướng cửa học viện Thiên Diễn.
Ở bên trong học viện Thiên Diễn, có viện chủ Ứng Nguyên Tử cùng Kiếm Thánh mắt mù, hai người đang trấn giữ ở đó, bọn họ chắc không dám tìm đến đâu.
“Vẫn là lão đại lợi hại.
”
Thấy thế, Tần Vũ cùng Cổ Vân Nhạc hai người bọn họ, đều là nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Trong mắt Tần Hùng xuất hiện sự tức giận, không thoải mái chút nào, không hề phái binh đuổi gϊếŧ.
Tuy nói hắn thiết diện vô tư, nhưng cũng không phải là kiểu đuổi cùng gϊếŧ tận.
Sở dĩ vừa rồi vô tình như vậy, thực ra Tần Hùng đang thay Viêm Thần lên tiếng.
Chỉ cần hắn có thể đứng ra ngăn cản, lên tiếng đặc xá cho Lôi Mông, thì hai bên không cần cương cứng nháo nhào làm gì.
Nhưng từ đầu đến cuối, Viêm Thần lại hồn nhiên không có tỏ thái độ.
Điểm này, không chỉ có Tần Hùng không ngờ tới, mà ngay cả đám người Lâm Lăng, cũng không thể đoán được vì sao.
Vị Tứ hoàng tử này từ trước đến giờ tác phong hành sự đều trong sáng, vậy mà cũng có tâm thái ngoan độc ngấm ngầm như vậy.
Đối với điều này, trong lòng mọi người không khỏi cảm thấy cảm khái.
Cũng không biết là do quyền lực làm cho thay đổi, hay là vị Tứ hoàng tử này, vốn đã là một con sói âm hiểm đội lốt cừu.
Dù sao trong người Viêm Thần cũng chảy huyết mạch hoàng thất Viêm Thị.
Một khi tay nắm quyền thế, liền dần bại lộ ra bản tính thật sự của hắn.
“Lâm Lăng, thân là thành viên của tổ chức Minh Các, lại thất trách thả tội phạm ra.
”
Viêm Thần đột nhiên mở miệng, nhìn Lâm Lăng chất vấn nói: “Ngươi cảm thấy, nên giải thích với ta thế nào đây?”
Lúc này Tứ hoàng tử, tuy chưa đăng cơ, nhưng quyền lực đã ở trong tay, hắn đã bắt đầu thay đổi một cách vô tri vô giác, nhập vai một Viêm Vương thực sự.
Cử chỉ lời nói, so với cách nói chuyện với Lâm Lăng trước kia có khác biệt rất lớn.
Bởi vì trong mắt hắn, Lâm Lăng chỉ là một thích khách Minh Các, dựa theo địa vị, cũng chính là thủ hạ của hắn.
“Chả có gì để giải thích cả, ở trong mắt ta, Lôi Mông không phải là một tội phạm.
”
Lâm Lăng không tỏ ý kiến, cúi đầu nhìn xuống Viêm Thần, lạnh nhạt nói: “Còn có, từ hôm nay trở đi, ta từ chối làm việc cho Minh Các.
”
Nói xong, Lâm Lăng từ trong túi trữ vật lấy ra huy chương thành viên của Minh Các, trực tiếp ném xuống.
“Keng.
”
Âm thanh thanh thúy vang lên, cái huy chương màu đen xoay tròn trên mặt đó, sau đó đứng yên bất động.
Viêm Thần nhíu nhíu mày, hiển nhiên cũng là không nghĩ tới, Lâm Lăng có thể kiên quyết và quyết đoán như thế.
Hoặc đúng hơn, hắn đối với tân vương mới là hắn, không có chút tôn trọng nào.
“Nếu đã như vậy, vậy thì làm như ngươi muốn đi.
”
Sau khi Viêm Thần hơi trầm ngâm suy nghĩ, liền nói: “Tuy chuyện thả tội phạm không thể tha thứ, nhưng niệm tình ngươi có