Một lát sau, Lâm Lăng dẫn theo Tiểu Bạch đi tới khu Nam.
“Quy mô rất lớn, xem ra lần này không đến nhầm chỗ rồi.”
Nhìn lầu các to lớn trước mắt, Lâm Lăng âm thầm gật đầu.
Chỉ thấy lúc này ở cổng của Vạn Long Các có không ít khách khứa ra vào.
Rất nhiều võ giả tới thành phố Hỗn Loạn vì danh tiếng của Trần đại sư, để có thể mua được một Bảo Khí dùng thuận tay.
Lâm Lăng bước vào cánh cửa, chỉ nhìn quét qua những loại vũ khí được đặt ở phòng ngoài một cái rồi đã trực tiếp đi vào sảnh trong.
Tuy chất lượng binh khí bên ngoài rất cao, nhưng so với những vật ở sảnh trong thì thua kém khá xa.
Tuy sảnh trong bày biện không nhiều binh khí lắm, nhưng mỗi một thanh trường kiếm hoặc đao rìu khiên đều tỏa ra từng luồng hào quang, dao động linh khí tỏa ra rất mạnh.
Hiển nhiên, binh khí ở nơi này đều là Linh bảo đạt tới cấp Thiên giai, giá cả niêm yết cũng rất cao.
“Hai vị khách quan, xin hỏi ngài cần chọn lựa dạng vũ khí gì?” Rất nhanh, một nữ phục vụ xinh đẹp cung kính tiếp đón.
Nàng mỉm cười nhìn Lâm Lăng và Tiểu Bạch, không cảm thấy tò mò và kinh ngạc đối với cách ăn mặc thần bí của bọn họ chút nào.
Ở thành phố Hỗn Loạn có không ít tội phạm bị truy nã, vì tránh để lộ thân phận nên rất nhiều người đều ăn mặc tương tự như Lâm Lăng, nữ phục viên cũng thấy nhiều nên không lạ.
“Trần đại sư có ở đây không?” Lâm Lăng lạnh nhạt hỏi.
“Xin hỏi các ngài và Trần đại sư có hẹn trước không?” Nữ phục viên cũng không đáp, khách sáo mà hỏi ngược lại.
“Còn phải hẹn trước?” Nghe vậy, Lâm Lăng hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh cũng không thấy có gì.
Dù sao mỗi ngày lưởng người tiến đến muốn gặp Linh Chú Sư nổi tiếng giống như Trần đại sư cũng không phải ít.
Nếu người nào tới cũng phải gặp mặt thì làm sao có thời gian luyện đúc binh khí.
“Ta đã hẹn trước vào mười ngày trước.” Lâm Lăng tùy tiện tìm một cái cớ, ý đồ lừa gạt cho qua.
Mười ngày trước?
Nghe Lâm Lăng nói thế, hình như nữ phục vụ kia cũng có chút ấn tượng, nàng ta mỉm cười và nói: “Được, xin chờ một lát.”
Nói xong, nàng xoay người đi vào quầy, lấy ra một quyển sách rồi bắt đầu nghiêm túc tìm kiếm ghi chép hẹn trước.
“Lão đại, người đã từng tới nơi này à?” Tiểu Bạch tò mò hỏi nhỏ.
Lâm Lăng cũng không trả lời, khóe miệng lại nhếch lên một ý cười xấu hổ, sẵn sàng đối mặt với tình cảnh bị vạch trần.
Nhưng Lâm Lăng cũng không rời đi, cùng lắm thì mặt dày hẹn ‘lại’ một lần.
Tuy nghĩ như vậy, nhưng Lâm Lăng vẫn không từ bỏ.
Ý niệm của hắn khẽ dao động, triệu hồi ra sủng vật ‘Kinh Kha’, kích hoạt trạng thái tàng hình rồi lặng lẽ bay lên đầu nữ phục vụ.
Mà lúc này, nữ phục vụ đã tìm ra thông tin trong danh sách đặt hẹn vào mười ngày trước, trên quyển sách nhỏ kia thật sự có ghi chép.
Mượn dùng thị giác của Kinh Kha, Lâm Lăng thấy rõ thông tin của người hẹn trước, tên họ chỉ có một chữ ‘Viêm’ đơn giản, hơn nữa đã giao năm vạn viên đá Linh Dương để làm thù lao.
“Họ Viêm?”
Lâm Lăng hơi giật mình, ở đại lục Thương Khung thì chỉ có hoàng thất vương triều Đại Viêm mới có họ Viêm.
Hắn nhớ tới lúc trước Lôi Mông có nói, Tam hoàng tử Viêm Hoằng Nghị từng phái người tiến đến lãnh địa Hỗn Loạn để thăm dò địa hình.
Không phải hắn ta tiện đường cho người đến đây hẹn trước luôn đó chứ?
Nếu đúng thì hắn ta muốn luyện đúc cái gì?
Trong lúc suy tư, trong đầu Lâm Lăng bỗng lóe lên một tia sáng.
Chẳng lẽ là...!khối kim loại đen kia.
Nghĩ vậy, Lâm Lăng thầm cười hì hì trong lòng, quả thật là oan gia ngõ hẹp.
“Khách quan, xin cung cấp thông tin cá nhân và phí thù lao của ngài, để ta xác nhận có phải thật hay không.” Nữ phục vụ cất quyển sách nhỏ vào quầy, mỉm cười và nói.
“Viêm, phí thù