“Sao vậy, con sủng vật mới này của ta có gì bất ngờ sao.
”
Lâm Lăng đi tới gần và nhìn xuống Viêm Hoằng Nghị đang nằm ngửa, giọng điệu có chút đùa giỡn.
Nếu như là trước kia cho dù Công Phu Tiểu Dăng và Lang Chu liên thủ với nhau thì cũng không phải đối thủ của Viêm Hoằng Nghị.
Tuy nhiên ở hiện tại khi hai con thú kết hợp với nhau, sức chiến đấu đã có thể so với võ giả cấp 9, thêm vào đó còn có kỹ năng ẩn thân và những đòn tấn công từ độc tố trí mạng.
Một khi võ giả dưới cấp Thánh Vực bị nhắm tới, e rằng bọn họ sẽ không thoát khỏi sự ám sát.
“Ngươi…Đồ độc ác!”
Viêm Hoằng Nghị nhìn chằm chằm Lâm Lăng với vẻ phẫn hận, hắn ta không ngờ lần này mình lại bị Lâm Lăng tính kế!
Nói xong, lồng ngực của hắn ta phập phồng kịch liệt.
Sự ăn mòn của chất độc khiến cho hô hấp của hắn ta dần trở nên khó khăn.
“Ác độc ư? Ha ha, có lẽ vậy.
”
Vẻ mặt Lâm Lăng lãnh đạm, hắn không phản bác.
Khi nói chuyện, tay phải của hắn chợt lóe lên một tầng ánh sáng mờ ảo toát ra một luồng dao động sức mạnh tinh thần nhàn nhạt cực kỳ lạnh lẽo.
“Đây là…Sưu hồn thuật?”
Thấy vậy, Viêm Hoằng Nghị không khỏi cảm thấy run sợ từ tận sâu trong linh hồn.
Trước đây, hắn ta thường xuyên sử dụng loại tà thuật này nên hiện tại chỉ cần liếc mắt là hắn ta đã nhận ra khi nhìn thấy ánh sáng mờ ảo từ trong lòng bàn tay của Lâm Lăng.
Với tình hình hiện tại, hắn ta vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho việc chết vì trúng độc.
Hắn ta không ngờ Lâm Lăng lại tàn nhẫn tới mức thi triển Sưu hồn thuật với mình!
Giờ phút này, trên gương mặt tràn ngập sự phẫn hận của hắn ta lộ ra vẻ hoảng sợ.
“Ta vừa mới học được, thử luôn cho nóng.
”
Lâm Lăng nhếch khóe miệng, nhíu mày nói: “Dù sao ngươi cũng phải chết, vừa hay có thể thí nghiệm một lần.
”
Nói xong, Lâm Lăng đặt tay lên đầu của Viêm Hoằng Nghị rồi thi triển Sưu hồn thuật.
Vù vù!
Chỉ trong phút chốc, con ngươi của Viêm Hoằng Nghị đột nhiên co rút lại, hắn ta cảm thấy linh hồn bên trong cơ thể mình dường như bị một loại năng lượng đáng sợ nào đó quấn lấy.
Loại cảm giác này giống như bị vô số con kiến cắn xé, hắn ta không ngừng kêu gào thảm thiết vì không chịu nổi cơn đau.
Mà lúc này, Lâm Lăng cũng cảm nhận được một luồng kí ức không ngừng tràn vào trong não.
Luồng kí ức này chắc chắn là ký ức linh hồn của Viêm Hoằng Nghị.
Thi triển Sưu hồn thuật cũng không mất quá nhiều thời gian.
Sau khoảng mười nhịp thở, Lâm Lăng thu hồi bàn tay, vẻ mặt hắn có chút đăm chiêu.
Trái lại, sắc mặt Viêm Hoằng Nghị ở bên này đã xám như tro tàn, thất khiếu đổ máu, con ngươi trong mắt đã mất đi thần thái trước đây.
“Thì ra là vậy…”
Trong lúc suy nghĩ, Lâm Lăng hơi kinh ngạc, không khỏi cúi đầu nhìn Viêm Hoằng Nghị trên mặt đất.
Không ngờ tên này bày ra cục diện lớn như thế ở trong thành.
Dựa vào ký ức, Lâm Lăng hiểu được tham vọng mạnh mẽ của Viêm Hoằng Nghị cùng với kế hoạch đã được lập một cách tỉ mỉ kia.
Sau khi tên này mất quyền thế ở hoàng cung, hắn ta đã chuyển kế hoạch của mình tới nơi này.
Đương nhiên kế hoạch này không phải mới được thực hiện trong thời gian gần đây.
Cách đây vài năm, Viêm Hoằng Nghị đã bí mật bố trí ở đây từ lâu, hắn ta định sau khi đăng cơ sẽ thôn tính lãnh địa Hỗn Loạn.
Hắn ta sắp xếp thuộc hạ của mình vào ba thế lực bang hội lớn gồm Tử Y Môn.
Thanh Hổ Hội và Thiên Ưng Bang.
Trải qua mấy năm phát triển bí mật, mấy tên thuộc hạ này đã trở thành phó bang chủ của các bang hội.
Ví dụ như Tam đương gia của Tử Y Môn La Hán chính một trong số thuộc hạ của Viêm Hoằng Nghị.
“Ám sát bang chủ, phó bang chủ nắm quyền, sau đó kiểm soát hoàn toàn ba bang hội lớn trong thành.
”
Lâm Lăng khẽ nhướng mày, hắn đột nhiên cảm thấy kế hoạch này đúng là tuyệt.
Bằng cách này, không chỉ có ba thế lực bang hội lớn mà thậm chí cả thành phố Hỗn Loạn đều nằm trong sự khống chế của Viêm Hoằng Nghị.
Về điểm này, trong lòng Lâm Lăng không thể không thừa nhận rằng vị tam hoàng tử này có mưu trí vượt xa người thường.
Sau khi tiêu hóa một lượng ký ức lớn, Lâm Lăng cũng phát hiện ra manh mối trong đó.
Từ đầu đến cuối, Viêm Hoằng Nghị vẫn luôn âm thầm điều khiển phó bang chủ nhưng lại không có ai biết rõ thân phận của hắn ta như thế nào.
Về điểm này, Lâm