Đoàn Tàu Luân Hồi - Khởi Động Lại [Không Giới Hạn]

Chờ khởi động 1: Hiện thực (2)


trước sau

Ngũ Hạ Cửu ở bệnh viện một tối, sáng sớm ngày hôm sau thì cậu rời đi.

Cậu muốn về Thái Thanh Quan một chuyến để lấy một vài vật dụng hằng ngày và quần áo để thay.

Thái Thanh Quan là một nơi khá là hẻo lánh và hơi xa trung tâm huyện Nam.

May mà con đường hay xảy ra mấy vụ đánh ngất và bắt cóc mà cậu đi ngày xưa đã được lắp camera, công tác canh gác quanh đó cũng đã được tăng cường.

Không thể không nói rằng hiệu suất làm việc của Cục Cảnh sát nhanh thật.

Sau khi tới Thái Thanh Quan, Ngũ Hạ Cửu tắm rửa thay quần áo, sau đó ném bộ quần áo bẩn đi.

Khi tiến vào Xa Hạ Thế Giới, Ngũ Hạ Cửu đã mặt bộ quần áo đó, giờ trên đó dính đầy bụi với bùn đất.

Mặc dù sau khi bước lên đoàn tàu luân hồi, quần áo sẽ trở lại với dáng vẻ ban đầu của nó, song Ngũ Hạ Cửu vẫn thấy khó chịu.

Cậu đã nhịn cả tối hôm qua rồi, hôm nay cậu phải thay hết thảy.

Bố cục tổng thể của Thái Thanh Quan rất rộng, song dù sao nó cũng tồn tại từ thời xa lắc xa lơ nên trông bề ngoài của nó khá là cũ kĩ.

Thậm chí đã nhiều năm nay, một vài nơi ở Thái Thanh Quan còn chưa được tu sửa, chỉ có đạo trưởng Kính Chí và Ngũ Hạ Cửu sửa sang lại.

Thế nên sau khi thi đỗ đại học, điều Ngũ Hạ Cửu mong muốn là cậu sẽ dành số tiền lương đầu tiên mà mình kiếm được cho đạo trưởng Kính Chí cải thiện cuộc sống.

Sau đó cậu sẽ tiết kiệm tiền, về sau nghĩ cách sửa sang lại toàn bộ Thái Thanh Quan.

Có điều hiện giờ…

Ngũ Hạ Cửu lau lau mái tóc đang rỏ nước tí tách, cậu chầm chậm bước vào phòng ngủ và ngồi bên giường.

Sau khi lau tóc xong, Ngũ Hạ Cửu vắt khăn lông lên cổ rồi ngẩng đầu nhìn.

Đối diện giường trong phòng ngủ của Ngũ Hạ Cửu là một giá sách gắn tường, nó chiếm cứ toàn bộ bức tường, từ trái sang phải, từ trên xuống dưới không chừa một chỗ nào.

Giá sách đó là hồi nhỏ cậu được ông nội đích thân làm cho, bên trong xếp đầy từng hàng, từng hàng sách.

Bên cạnh giá sách còn có một cái thang gỗ để tiện lấy sách.

Sở thích từ nhỏ của Ngũ Hạ Cửu là đọc sách. Ngoài những đầu sách bình thường ra thì cậu còn mê đọc sách cổ hoặc mấy kiểu sách mà người ta không hay đọc.

Ví dụ ở Thái Thanh Quan có sách Đạo Gia.

Có lẽ do từ nhỏ Ngũ Hạ Cửu đã sống trong đạo quán nên từng có một khoảng thời gian, cậu cực kì thích so sánh giữa Đạo giáo với Phật giáo.

Còn về hậu quả của sự so sánh này thì chính là sách trên giá sách của cậu tăng lên rất nhiều.

Thực ra ngoài phòng ngủ của Ngũ Hạ Cửu, Thái Thanh Quan còn có một thư phòng chuyên để cất giữ sách báo. Trong phòng ngủ của cậu chỉ để sách mà cậu cực kì thích hay những quyển sách mà cậu thường đọc mà thôi.

Ngũ Hạ Cửu nhìn giá sách, lẩm bẩm: “Vậy nên lợi ích của việc đọc sách là rất nhiều…”

Ngũ Hạ Cửu không nán lại quá lâu, cậu thu dọn qua một lát rồi xách đồ rời khỏi Thái Thanh Quan và đi tới bệnh viện.



Cùng lúc ấy, tại thành phố S.

Có một chàng thanh niên râu ria xồm xoàm với mái tóc rối tung, miệng còn ngậm điếu thuốc. Anh ta bước vào một ngôi biệt thự, vẻ mặt trông có hơi sa sút.

Nhìn kĩ thì nom anh ta cũng khá là đẹp trai.

Chỉ có điều “khí chất” của anh ta hừng hực quá, khí chất ấy đã đè bẹp ngoại hình, khiến người ta chẳng chú ý mấy đến diện mạo của anh ta.

Chàng thanh niên bước vào biệt thự xong thì lên thẳng tầng hai, anh ta gõ cửa rồi đi vào thư phòng.

Bên trong thư phòng còn có một người nữa, người đó nghiêng người ngồi trên chiếc ghế được đặt cạnh cửa sổ.

Một chân người đó duỗi ra, chân còn lại thì co lại, cánh tay người đó gác trên lưng ghế, bàn tay thì phủ trên mặt. Anh khẽ nghiêng đầu, nhìn về phía bên ngoài cửa sổ với đôi mắt trầm tư.

Người đó mặc một chiếc quần dài màu đen, áo gi-lê phối với sơ-mi trắng, hai cúc áo sơ-mi cởi ra. Vẻ ngoài anh tuấn với những đường nét rõ ràng đã thể hiện cho tính xâm lược rất chân thực của anh.

Nhất là gương mặt sắc sảo, đôi mắt hơi hẹp dài, đuôi mắt hơi hếch lên đã làm tăng thêm khí chất nguy hiểm của người đó.

Nghe thấy tiếng chàng thanh niên chán chường kia bước vào thư phòng, người đó quay đầu và bố thí cho anh ta một ánh mắt, tiếp đó, anh buông tay xuống và tựa vào lưng ghế, hỏi:

“Sao cậu lại đến đây?”

Giọng nói trầm thấp rất dễ nghe.

Chàng thanh niên chán chường kia chính là Du Trạch, anh ta nói:

“Hôm qua lúc gọi điện thoại cậu bảo cậu muốn tới Xa Hạ Thế Giới, tôi còn chưa kịp hỏi rõ mà cậu đã cúp điện thoại rồi, tôi đành phải qua đây xem rốt cuộc là cậu có chuyện gì.”

“Sao đột nhiên cậu lại muốn tới Xa Hạ Thế Giới thế? Hay là cậu muốn…”

Không phải anh ta nhiều chuyện mà là cái anh chàng trước mắt này “sống dai” kinh người, đã rất lâu anh không tới Xa Hạ Thế Giới rồi.

Mà hôm qua đột nhiên anh gọi điện nói muốn đi, Du Trạch muốn qua chỗ anh để hỏi cho ra nhẽ.

“Ở thế giới hiện thực lâu quá, rảnh rỗi nhiều đâm ra nhạt nhẽo, đúng lúc tôi cũng chẳng có việc quan trọng gì nên muốn tới đó thư giãn.”

Người đó nói xong thì đứng dậy khỏi ghế, trông thì có vẻ anh cũng phải cao đến hơn một mét chín.

Du Trạch nghe vậy bèn giật khóe miệng, anh ta cạn lời:

“Làm gì có ai thư giãn lại đi tới Xa Hạ Thế Giới hả trời, có mỗi mình cậu biếи ŧɦái vậy thôi.”

“Thời Thương Tả, hay là cậu đếm coi cậu đã tới đó bao nhiêu lần rồi đi, cậu có đếm được rõ hay không.”

Thời Thương Tả nhỉ nhướn mày mà không lên tiếng.

Du Trạch thấy thế bền làu bàu: “Chả hiểu tại sao cậu lại không muốn nhanh chóng hoàn thành mười ba Xa Hạ Thế Giới nữa…”

Có thích chơi trò kíƈɦ ŧɦíƈɦ thì cũng đừng tìm như vậy chớ.

Du Trạch không hiểu quyết định của bạn tốt, song anh ta vẫn ngẩng đầu nói:

“Có cần tôi đi với cậu không?”

“Không cần đâu.” Thời Thương Tả nói.

Du Trạch nhún nhún vai:

“Oke, dù sao tôi cũng đang muốn nghỉ ngơi, tôi muốn thả lỏng tinh thần.”

Xa Hạ Thế Giới khiến người ta căng thẳng quá mà, từ một phương diện nào đó mà nói thì ở trong Xa Hạ Thế Giới, mọi người chỉ cần không chú ý cái thôi là sẽ mất mạng, tất nhiên anh ta cũng không phải là ngoại lệ.

Không phải ai cũng có thể “chơi” mãi mà chẳng bị sao như Thời Thương Tả.

Không cần biết ra sao, Du Trạch cũng không hề lo lắng về Thời Thương Tả.



Ngũ Hạ Cửu ở bệnh viện chăm sóc đạo trưởng Kính Chí khoảng độ một tuần.

Với tình hình hiện giờ của đạo trưởng Kính Chí thì không thể dùng mấy biện pháp tác động từ bên ngoài được, chỉ có thể đợi ông ấy tự tỉnh lại mà thôi.

Mặc dù sau khi ra khỏi đoàn tàu luân hồi, thế giới hiện thực vẫn dừng lại ở giây phút đó, thế nhưng Ngũ Hạ Cửu vẫn không thể yên tâm
về đạo trưởng Kính Chí được.

Vậy nên cậu đã thuê bảo vệ để chăm nom ông cả ngày, đồng thời cậu cũng để ý sát sao bên phía Cục Cảnh sát.

Thế nhưng tình hình bên đó không được thuận lợi cho lắm. Phía cảnh sát vẫn chưa tìm được tung tích ba người đàn ông hôm đó bắt cóc cậu, manh mối phát hiện được cũng rất ít, gần như chẳng có tác dụng gì cả.

Người của Cục Cảnh sát an ủi Ngũ Hạ Cửu, bảo cậu đừng sốt sắng.

Rồi cũng có ngày cái kim lòi khỏi bọc, kẻ phạm tội chắc chắn sẽ bị bắt, vấn đề chỉ nằm ở thời gian sớm hay muộn mà thôi.

Thực ra Ngũ Hạ Cửu không để tâm đến chuyện này cho lắm. Thấy cậu chưa chết thì kẻ làm hại kia sẽ lại ra tay tiếp thôi. Khi ấy cậu chắc chắn sẽ phòng bị thật tốt, hơn nữa với giác quan thứ sáu nhạy bén của mình, cậu đoán kẻ đứng sau có thể là một hành khách trên đoàn tàu luân hồi…

Vậy thì, dựa theo điều lệ viết trên “Quy tắc bảo vệ của đoàn tàu luân hồi”, không cần biết bối cảnh là ở đại sảnh Trùng Khải Hậu Xa hay là ở trong thế giới hiện thực, các hành khách đều không được tàn sát, thương tổn lẫn nhau, càng không thể mưu hại tính mạng hành khách, gia đình hành khách bằng bất cứ hình thức nào. Người vi phạm quy tắc của đoàn tàu liên hồi sẽ bị trừ thời gian sống về không và bị tử hình.

Vậy cũng có nghĩa là, các hành khách muốn gϊếŧ người thì chỉ có thể ra tay ở Xa Hạ Thế Giới mà thôi.

Có điều vẫn còn một khúc mắc nữa là kẻ muốn sát hại Ngũ Hạ Cửu làm sao biết được cậu đã đi đoàn tàu luân hồi nào, làm sao đuổi theo cậu đến Xa Hạ Thế Giới được?

Sau khí sắp xếp ổn thỏa việc chăm sóc ông nội xong, Ngũ Hạ Cửu trở lại Thái Thanh Quan. Cậu bước vào phòng ngủ, chạm vòng tay và mở giao diện lên.

Ngũ Hạ Cửu mở danh sách đăng kí và lướt đọc từng chuyến, từng chuyến một.

[[Số hiệu tàu]: [Tổng số người đi tàu], [Khách mới], [Số người có thể đăng kí], [Đã đăng kí], [Trạng thái]]

[Đoàn tàu luân hồi: 15 người, 5 người, 10 người, 4 người, đang chờ xuất phát]

[Đoàn tàu luân hồi: 9 người, 4 người, 5 người, 4 người, đang chờ xuất phát]



Chín người, thêm một người nữa là có thể xuất phát rồi.

Ngũ Hạ Cửu chọn luôn chuyến tàu này.

Đăng kí xong, bảng danh sách lập tức thay đổi, trạng thái “đang chờ xuất phát” được sửa thành “đang chờ tàu”.

Đồng thời, giao diện cũng được làm mới và có một tin nhắn mơi…

[Chúc mừng quý khách đã đăng kí thành công đoàn tàu luân hồi.]

[Tàu sẽ khởi hành vào đúng chín giờ ngày hôm sau, mong quý khách đến đại sảnh Trùng Khải Hậu Xa trước chín giờ sáng ngày mai, lên tàu theo lối đi số ba ở khu Đông, nếu đi muộn thì thời gian sống của quý khách sẽ bị trừ đi năm năm.]

[Mong quý khách đúng giờ lên tàu, cuối cùng, chúc quý khách có một buổi tối vui vẻ.]

Trừ năm năm thời gian sống ư… Thế thì khác gì mất mạng luôn?!

Ngũ Hạ Cửu nhướn mày, cậu tắt giao diện vòng tay đi.

Tám giờ ngày hôm sau, Ngũ Hạ Cửu chạm vòng tay và tới đại sảnh Trùng Khải Hậu Xa.

Cậu ra khỏi lối đi và tìm đại một ghế trống để nghỉ ngơi, mắt thì nhìn về cửa thủy tinh hình vòm phía đối diện.

Hiện giờ cậu đang ở khu Đông của đại sảnh Trùng Khải Hậu Xa, phía trên cùng mỗi vòm cửa thủy tinh đều được đánh dấu bằng một con số, từ giữa sang hai bên lần lượt là một đến sáu.

Ngũ Hạ Cửu nhàn rỗi ngồi một lúc, cậu bóc một viên kẹo bạc hạ lấy từ trong túi áo ra ăn.

Không lâu sau, thấy thời gian cũng hòm hòm rồi, Ngũ Hạ Cửu bèn đứng dậy đi tới vòm cửa thủy tinh số ba của khu Đông.

Đằng sau lối vào sẽ là đoàn tàu luân hồi, cửa tàu đương mở.

Cậu bước lên tàu và quay đầu nhìn lại, đúng lúc phía lối vào cũng đang có một người bước tới.

Người đó có mái tóc ngắn màu đen, dáng người khá gầy, vẻ ngoài tuấn tú, lịch sự, song sắc mặt lại xanh xao, dưới mắt còn đầy quầng thâm, trông có vẻ không được khỏe mạnh cho lắm.

Hai người bọn cậu nhìn nhau, người đó bèn gật đầu một cách lịch sự.

Ngũ Hạ Cửu lưỡng lự một lát rồi cũng gật đầu chào lại.

Sau đó, cậu và người kia lần lượt bước vào khoang tàu, cả hai cũng không giao tiếp gì thêm.

Hai người bọn cậu là những người đến sớm nhất.

Một lúc sau thì có thêm ba hành khách nữa, một nam hai nữ, nom thì có vẻ ba người đó đi cùng nhau.

Cậu trai tên là Tương Du, ngoại hình nom rất phổ thông, cậu ta tiến lên giới thiệu, gãi đầu mỉm cười: “Ha ha, nom tôi giống đến để góp vui không.”

Hai bạn nữ còn lại thì rất trẻ, một người thanh thú, dáng người cao gầy, tên là Vũ Yến.

Người còn lại thì ngược lại, cô ấy có một gương mặt tròn, không cao, còn hơi mập, tên là Lưu Kim Hỉ.

Còn người đàn ông tuấn tú đã chào hỏi tạm thời với Ngũ Hạ Cửu trước đó giới thiệu rằng: “Vampire, là kiểu quỷ húy máu ấy, mọi người có thể gọi tôi là ngài V.”

Ngũ Hạ Cửu liếc anh ta một cái, với cái sắc mặt kia thì đúng là nom anh ta giống quỷ hút máu thật.

Tiếp đó, cậu cũng tự giới thiệu.

Đợi Ngũ Hạ Cửu nói xong, ngài V bèn bảo: “Đoàn tàu luân hồi điều cho tôi hành khách mới để hướng dẫn nhiệm vụ.”

“Giờ chắc hành khách mới đang ở một khoang tàu khác, chúng ta qua đó thôi.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện