Tại căn phòng điều chỉnh, một chàng trai với khuôn mặt khôi ngô, anh mỉm cười nhìn cô gái đang bị trói và ngồi yên bị động trên ghế.
Swan khó chịu, dãy giụa, ú ớ không nói được lời nào vì bị anh ta bịt miệng lại.
Tuy cô không nói nhưng anh ta vẫn nhìn thấy sự tức giận từ trong đáy mắt cô.
"Cô là ai vậy? Tới nơi này có mục đích gì? Và còn cái laptop kia nữa?" Anh ta vừa nói vừa chỉ tay vào "đứa con" của cô.
Trịnh Mặc đợi khá lâu nhưng vẫn không thấy cô trả lời, anh nhíu mày:"Sao cô không nói?"
Swan trợn mắt liếc xéo anh ta một cái, bắt trói cô rồi còn bịt cả miệng cô lại, vậy bảo cô trả lời bằng cách nào đây?
Trịnh Mặc nhận ra, anh "à" lên một tiếng:"Tôi quên mất." Anh nói xong, sau đó bước tới, tháo miếng băng keo trên miệng cô ra.
Ngay khi sau đó, cô nhăn mày dãy dụa:"Này, anh làm gì tôi thế hả?"
"Tôi thấy cô rất khả nghi, đến đây định làm gì?"
"Liên quan gì tới anh, anh là bảo vệ an ninh ở đây sao?"
"Không phải." Trịnh Mặc lắc đầu, nhếch môi trả lời.
"Không thì đừng xen vào chuyện của tôi."
"Nếu cô không nói thì tôi đành phải giao cô cho cảnh sát." Trịnh Mặc tựa lưng vào ghế, vắt chéo chân, thư thái nói.
"Tên này ép người quá đáng thật đấy! Nếu hắn giao mình cho cảnh sát hàng không thật thì chị Đường Hân sẽ bị vạ lây.
Thêm vào đó, hắn còn có cả súng, chắc chắn thân phận không bình thường." Swan yên lặng, suy nghĩ một hồi.
Sau đó, cô nhìn anh, cười khổ:"Anh trai à! Tôi thật sự không có làm gì cả."
"Được rồi, tôi sẽ gọi cảnh sát tới."
Nhận được câu nói có phần quả quyết của anh, Swan khẩn trương lên tiếng:"Khoan đã, tôi nói, tối nói mà.
Nhưng trước hết, anh cởi trói cho tôi được không?"
Trịnh Mặc nheo mắt nhìn vẻ mặt đáng thương của cô gái, anh suy nghĩ một lát rồi mới đứng dậy, đi tới phía cô, vừa cởi trói vừa cất giọng lạnh nhạt:"Đừng có mà giở trò."
Trịnh Mặc quăng dây trói xuống sàn rồi ngồi lại vị trí cũ, sau đó nhìn cô nhướng mày, chờ đợi câu trả lời từ cô.
Swan xoa xoa rồi lắc lư cổ tay.
Đau chết đi được!
Cô nhìn anh, thở một hơi thật dài lộ rõ sự mệt mỏi, giọng điệu khổ sở, thâm tâm mệt nhọc:"Ay da, anh không biết đấy thôi, tôi thật sự rất khổ sở.
Việc làm hôm nay của tôi anh cũng đã thấy rồi đấy.
Tôi chỉ muốn trộm đồ thôi mà! Vì vậy, xin anh đấy, đừng có báo cảnh sát." Swan chấp tay van xin anh.
Trịnh Mặc bất giác nhíu mày, nhìn bộ dạng đáng thương của cô thì cũng muốn tin lắm, nhưng những người mà mờ ám thế này, chiêu trò cũng không ít đâu.
"Trộm?" Giọng nói của anh có chút giễu cợt, cười cười nhìn cô.
"Tôi nói thật đấy, tôi vì muốn kiếm thêm tiền nên mới đi ăn trộm thôi."
"Nhưng tại sao phải lên máy bay để trộm?"
"Tất nhiên là những người ở trên này là những người giàu rồi, trộm đồ của họ chắc chắn sẽ có giá hơn."
"Thế thì tôi càng phải giao cô cho cảnh sát." Trịnh Mặc chòm người tới, gác hai tay lên gối, hứng thú nói.
"Nhưng anh hứa rồi mà."
"Tôi hứa với cô khi nào?"
"Anh dám lật lọng."
Trịnh Mặc nhếch môi cười:"Cô đừng có giở trò, cô không qua mặt được tôi đâu.
Nhanh nói thật đi, mục đích chính của cô là gì?"
Swan thở hắt một hơi:"Được rồi, anh muốn biết chứ gì?"
Trịnh Mặc nhếch một bên mày, ý chỉ câu nói vừa rồi của cô đúng với suy nghĩ của anh.
Trông vẻ mặt của anh ta, thật sự Swan bực không chịu được, cô hận mình không giỏi võ bằng Đường Hân, nếu được như Đường Hân, cô đánh chết anh ta từ lâu rồi.
Swan liếm môi gật gật đầu:"Vậy được, dù sao tôi cũng không thoát được, tôi sẽ nói thật với anh vậy." Cô nói xong thì liền đứng dậy, rảo bước đi tới gần chiếc laptop của mình.
Trịnh Mặc có chút tò mò, anh cũng đứng dậy khỏi ghế, theo gót chân cô ở phía sau.
Liếc nhìn người đàn ông ở khóe mắt, cô vận dụng chiêu thức mà Đường Hân đã hướng dẫn lên người của người