Trở về lại trụ sở, Đường Hân đưa chiếc USB lại cho Bạch Doanh Thần, hất nhẹ cằm nói:"Vừa nãy lúc lấy chiếc USB này tôi có thấy một số giấy tờ phạm pháp của hắn nhưng tiếc là không lấy đi được..."
Bạch Doanh Thần cầm lấy chiếc USB từ tay Đường Hân, cắt ngang lời cô:"Một chiếc USB đây đã đủ rồi."
"Vậy ý anh có nghĩa là trong chiếc USB này có chứa đầy đủ chứng cứ phạm pháp của J@vin."
"Đúng vậy, J@vin trước giờ ngang nhiên vận chuyển hàng cấm khắp nơi, không nể mặt bất cứ ai, đã thế còn khiến không biết bao nhiêu phải chết, lần này chính tay tôi sẽ đưa hắn vào tù."
Nghe Bạch Doanh Thần nói vậy, Đường Hân nở nụ cười hài hoà, khẽ vỗ vào vai anh một cái:"Anh làm vậy hay lắm, xem như tôi không uổng công khi lấy chiếc USB này về."
Nói xong, Đường Hân bước vào thang máy, trở lại căn phòng của mình.
Bạch Doanh Thần nghe xong câu khen ngợi của Đường Hân thì khoé môi khẽ cong nhẹ lên, không hiểu sao lúc này anh lại có cảm giác nhẹ nhàng sau bao ngày tháng âu sầu suy nghĩ.
..
Vài ngày hôm sau.
Bạch Doanh Thần tiếp tục đi xử lý công việc, nhưng lần này anh không mang cô theo.
Đường Hân không biết được anh sẽ xử lý công việc bao nhiêu lâu nhưng anh rời trụ sở đã là một cơ hội lớn với cô để cô có thể tiếp cận được căn phòng bảo mật của trụ sở.
Lần này Đường Hân hành động là tuyệt mật, cả Swan cũng không biết chuyện.
Đơn giản vì cô không muốn liên lụy đến Swan trong trường hợp bị phát hiện.
Hiển nhiên, Đường Hân sẽ thực hiện nhiệm vụ vào ban đêm, nghe tin Bạch Doanh Thần sẽ không trở về vào tối nay, Trịnh Thiên và Trịnh Mặc cũng đều đi theo anh ta, lần này cả ông trời cũng giúp cô.
Tuy rằng Đường Hân đã hoàn thành được nhiệm vụ, đáng lẽ phải nhanh chóng thu dọn đồ rời khỏi Hồng Tam Hội, nhưng trước khi đi cô phải khiến Bạch Doanh Thần thân bại danh liệt thì cô mới hả dạ vì cái tội đã lừa cô.
_____
Theo lý mà nói thì hồ sơ mật sẽ nằm trong căn phòng hệ thống của tòa nhà, nhưng an ninh nơi đó rất chặt chẽ, Đường Hân muốn vào được cũng là một vấn đề.
Việc đầu tiên mà Đường Hân làm chính là thay đổi diện mạo thành một người giúp việc, sau đó tiếp cận hệ thống camera của toà nhà rồi tắt tối toàn bộ, vì ở trong tòa nhà trụ sở, ngoài những người canh gác qua lại tấp nập thì camera chính là sát thủ đáng sợ nhất.
Sau khi đã tắt hết camera, Đường Hân quay người đi lên căn hệ thống, đúng như suy đoán của Đường Hân, ở đó có rất nhiều người canh gác, nếu công lên thì chỉ có đường chết.
Đường Hân đứng khép nép ở một góc, đắn đo suy nghĩ rồi ngó nghiêng ngó dọc, cuối cùng cũng nghĩ ra một cách.
Rời khỏi chỗ đó, Đường Hân đi thang bộ xuống tầng dưới, đốt rất nhiều mẩu giấy rồi cho vào thùng inox, khói không ngừng bay lên ngút ngàn, cảm thấy đã đủ, Đường Hân bật chuông báo động lên, lập tức tín hiệu báo cháy được truyền đến khắp tòa nhà.
Người nào người nấy cũng hoảng loạn chạy đi tìm nơi phát ra nguồn cháy.
Đặc biệt, tại căn phòng hệ thống, đám người vệ sĩ nghe xong chuông báo động thì thấy một luồng khói bay đến, đoán biết đã có chuyện, bọn họ nhìn nhau một lúc.
Họ có nhiệm vụ là đứng đây canh gác, một khi rời khỏi nếu có sơ suất gì thì làm sao ăn nói với Bạch thiếu, nhưng theo một cách nghĩ khác, tòa nhà trụ sở đang gặp vấn đề, nếu không kịp thời ngăn chặn thì chẳng khác gì tự tìm cái chết với Bạch Doanh Thần.
Thế là họ quyết định rời khỏi, để một người ở lại canh gác, những người còn lại thì đi theo hướng phát ra luồng khói.
Đường Hân nghiêng đầu nhìn thì khẽ mỉm cười, lúc nãy đông người nên cô không thể hành động, còn bây giờ thì chỉ có một, việc này làm sao làm khó được cô chứ.
Đường Hân nhanh nhẹn xử lý tên vệ sĩ, sau đó đột nhập vào căn phòng hệ thống, tuy rằng đăng nhập vào rất khó, nhưng với khả năng hoạt động bao nhiêu năm, cuối cùng cô cũng mở được.
Thường ngày thì nơi này rất nhiều người làm việc ở đây, nhưng giờ không có lấy một bóng dáng.
Đường Hân quan sát một lúc, sau đó tiến tới máy chủ.
"Mật mã...!là gì chứ?" Đường Hân gõ gõ ngón tay lên