Mây đen bắt đầu kéo đến, sóng nước cũng bắt đầu nổi lên.
Chiếc du thuyền của Bạch Doanh Thần cũng bắt đầu lắc lư theo chiều gió.
Đột ngột, một cơn sóng lớn vỗ ập đến thuyền, khiến những người trên thuyền bất giác mất thăng bằng mà ngã ra sàn.
Việc gặp bão đột ngột thế này không nằm trong dự đoán, những người trên thuyền lại là những người có ý thức, việc bây giờ là phải dùng cái đầu để suy nghĩ, chứ không phải là đổ lỗi cho đối phương.
Đường Hân lên tiếng:"Bây giờ cứ ngồi trên thuyền đợi chờ thế này không phải là cách, khoảng cách hiện tại tới bờ hiện giờ cũng khá gần, mà tốc độ cơn bão ngày một nhanh, để tránh thiệt hại đến mạng người, chúng ta phải rời thuyền ngay lập tức."
"Sao có thể được, cô có biết trên thuyền này chứa biết bao nhiêu công sức của lão đại không? Tính trung bình, giá trị của lô vũ khí này ít nhất cũng lên đến hàng tỉ đô la đó.
Đâu có thể nói bỏ là bỏ được." Một đàn em của Bạch Doanh Thần nghe thấy vậy lập tức phản bác.
"Chứ không lẽ anh định ngồi trên con thuyền này chờ chết sao? Chắc anh cũng biết, cơn bão lần này là một cơn bão rất lớn, Swan vừa nãy cũng đã nhắc rất rõ.
Cộng thêm thủy triều, mực nước biển sẽ càng lên cao, một khi chiếc du thuyền này chìm xuống, thì lúc có hối hận cũng không kịp.
Nếu anh nói như vậy, thì lô hàng này anh đem theo xuống xuống dưới dùng à?"
"Cô!"
"Tôi làm sao?"
Thẩm Gia Tuyết là bác sĩ tâm lý, cho nên cô là người có tâm lý vững nhất ở đây.
Nghe hai người kia lớn tiếng cãi nhau, Bạch Doanh Thần cũng cảm thấy khó chịu, không để Bạch Doanh Thần phải phiền não, cô nhanh nhẹn cất tiếng khuyên giải.
"Đường Hân nói không sai.
Tuy tôi không am hiểu lắm nhưng cũng có biết chút ít.
Bão cộng với thủy triều, mực nước biển sẽ dâng rất cao, chưa kể đây là Thái Bình Dương, mọi cơn bão trên đại dương này chưa bao giờ là bình thường.
Bây giờ không phải là lúc chúng ta chất vấn nhau, mà phải tìm cách nhanh chóng rời khỏi đây.
Thần, anh có nghĩ như em không?" Thẩm Gia Tuyết quay nhìn Bạch Doanh Thần, thần sắc vô cùng nghiêm trọng.
Sắc mặt Bạch Doanh Thần vẫn không thay đổi, sau một hồi suy nghĩ, anh mới cất tiếng:"Cứ làm theo lời Tiểu Tuyết nói."
Được Bạch Doanh Thần tán thành ý kiến, Thẩm Gia Tuyết cười thầm.
"Nhưng mà lão đại..."
"Không nói nhiều, đi chuẩn bị đi!" Bạch Doanh Thần lớn giọng, dứt câu liền kéo Thẩm Gia Tuyết đi.
Tên thuộc hạ kia biết Bạch Doanh Thần trước nay là người chính nghĩa, lúc nào cũng sống vì anh em.
Hắn biết, Bạch Doanh Thần sẽ không vì lợi lộc mà hi sinh những anh em đã cùng vào sinh ra tử với mình.
Nhưng lô hàng lần này Bạch Doanh Thần đã đặt cược mạng sống để có được, nếu vì thế mà bỏ đi, chẳng phải sẽ mất cả chì lẫn chài sao?
Ý Bạch Doanh Thần đã quyết, ngay cả Trịnh Thiên và Trịnh Mặc cũng không dám lên tiếng cho ý kiến, vậy thì lời hắn nói có sức thuyết phục gì? Thế là hắn im lặng, nhìn theo bóng dáng Bạch Doanh Thần một cách tiếc nuối.
Swan chăm chú quan sát trên màn hình chiếc laptop của mình, nhìn thấy tần số chuyển động bất ổn lúc lớn lúc nhỏ, rồi tần số biến đổi ngày một lớn, Swan nhíu mày:"Không kịp rồi, mọi người nhanh lên."
"Những đồ dùng nào không cần thiết, bỏ lại hết."
Mây đen giăng kín trời, cơn mưa nặng hạt bắt đầu đổ xuống, nếu ai đứng lâu bên ngoài sẽ cảm thấy đau vì sự va chạm này.
Gió cũng thổi ngày một mạnh, sóng dập dờn lúc cao lúc thấp vỗ vào thuyền.
Đến lúc này, bọn họ mới nhận ra, hệ thống điều khiển của chiếc du thuyền đã bị hỏng và chiếc du thuyền này đang dần bị cuốn ra xa.
Bạch Doanh Thần và những người khác đều đã đeo áo cứu hộ lên người, anh cô gắng chỉnh sửa chiếc nút thắt lưng cho Thẩm Gia Tuyết rồi ôm cô, cùng nhảy xuống biển với những người khác.
Bơi ra được một đoạn khá xa, đằng sau, chiếc du thuyền bị sóng đánh sập và dần dần chìm xuống sau đó thì bị kéo ra xa.
Đám người của Bạch Doanh Thần, ai nấy nhìn thấy cảnh tượng ấy đều không khỏi rùng mình kinh hãi.
Sóng biển mỗi lúc dạc vào, làm những người đang bơi phải nhô lên lặn xuống, cảm giác rất khó chịu.
Bạch Doanh Thần ôm chặt Thẩm Gia Tuyết bên mình nhưng vẫn không quên quan sát Đường Hân, thấy cô không sao, anh cũng yên tâm được phần nào.
Tuy nhiên, trong quá trình bơi vào bờ, áo