“Vậy cô nghỉ ngơi đi, tôi ra ngoài đây, không làm phiền hai người nữa.” Người đàn bà nói xong thì rời khỏi.
Đường Hân nhìn cách cửa đóng lại thì liền nhìn xuống Bạch Doanh Thần, hai hàng nước mắt bỗng rơi lả chã, ướt đẫm một bên áo của Bạch Doanh Thần:
”Anh ngốc lắm, sao lại cứu tôi chứ, lỡ như anh có chuyện gì thì tôi phải làm sao đây?”
Đường Hân khẽ đưa tay chạm nhẹ lên khuôn mặt điển trai của anh, lúc này sắc mặt anh đã hồng hào hơn trước.
Vốn dĩ cô nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ tiếp xúc với kiểu đàn ông vô tình và kì quặc như Bạch Doanh Thần, nhưng không hiểu sao lúc này cô lại muốn bên anh như thế.
Có lẽ nào một chút gì đó về người đàn ông này đã chớm nở trong lòng mình.
“Tít, tít!” Mải đắm chìm trước nhan sắc quyến rũ của người đàn ông, chợt chiếc đồng hồ trên tay Đường Hân phát ra tiếng động.
Đồng lúc đó, ở trước đó lại có rất nhiều tiếng la mà khi Đường Hân nghe thấy có cảm giác rất quen thuộc.
“Buông ra, các người buông tôi ra…...!Làm gì vậy chứ…..” Âm thanh, tiếng hét hoảng loạn của rất nhiều người pha trộn vào nhau.
Trong số đó, cô nhận ra giọng nói của một người trông rất giống Swan, cộng thêm tín hiệu từ chiếc đồng hồ này, cô khẳng định đó là em gái kết nghĩa của mình.
Đường Hân đứng bật dậy, chạy ra trước liền trông thấy đám người dị dạng đang lôi kéo những người bạn và em gái cô:”Các người dừng lại!”
“Chị!” Swan nhìn theo hướng người phát ra tiếng gọi, thấy chị mình vẫn bình an vô sự, Swan mừng rỡ vô cùng, liền vùng vẫy thoát khỏi sự khống chế của đám người này và lao tới ôm Đường Hân vào trong lòng.
“Chị, em tưởng rằng sẽ không gặp lại được chị nữa, chị biết không em lo cho chị lắm.” Swan nức nở nói.
“Thôi được rồi, chị không sao mà, đừng khóc nữa, bao nhiêu người đang nhìn em kìa.”
Người phụ nữ trung niên lúc nãy, nghe thấy ồn nên cũng ra thử xem sao, Đường Hân nhìn bà ta liền nói:”Đây là bạn của tôi, bà có thể thả họ ra được không?”
Khi người phụ nữ đó xuất hiện, Trịnh Mặc và Trịnh Thiên đều hốt hoảng nhìn nhau và đứng hình mất mười giây, sau đó đồng thanh:”Phu...phu nhân!”
“Phu nhân?” Đường Hân và Swan cũng thắc mắc, không hiểu tại sao hai người kia lại gọi người đàn bà này như vậy.
…..
Đêm đến, đám người Trịnh Thiên và những người dị dạng kia quây quần xung quanh ngọn lửa, trước những căn nhà gỗ để sưởi ấm và ăn uống.
Có lẽ, đây là cái ngày mà họ cảm thấy bình an, sung túc và đầm ấm nhất.
Swan cặm cuội sửa máy tính của mình, không quan tâm đ ến việc Trịnh Thiên đang kể.
“Người phụ nữ đó chính là mẹ của lão đại.
Mười năm trước, ông chủ và phu nhân bị gán tội là buôn bán chất cấm, trong thời gian tạm giam, điều tra và làm sáng tỏ mọi chuyện, họ được giam giữ ở đồn cảnh sát...!nhưng đến khi có kết quả họ vô tội thì lại bị người khác gi3t chết ngay cái hôm họ được trả tự do.
Ông chủ thì bị bắn chết, còn phu nhân thì cũng chết vì bị gài bom, sự việc này khiến lão đại trầm cảm và sốc trong thời gian rất dài.
Lúc đó lão đại còn non trẻ và chưa nắm quyền thực sự nên không thể làm gì ngoài ôm hận và chịu uất ức một mình.”
Đường Hân khẽ mím môi:”Vậy anh ta đã trả được thù chưa?”
“Đương nhiên là được, khi lão đại lên đứng đầu Tứ Hồng Trấn, kẻ đầu tiên mà lão đại giết chính là cái đám khốn nạn đó.”
“…” Trịnh Thiên gật đầu:”Sau lần đó, Bạch thiếu hoàn toàn thay đổi, từ một chàng trai hòa đồng, vui vẻ trở thành một người trầm tính, cảnh giác.”
“Thì ra anh ấy cũng có nổi khổ riêng.”
“Bây giờ Bạch thiếu thế nào rồi?”
“Ổn hơn rất nhiều….”
….
“Cô ăn chút gì đi rồi làm tiếp.” Trịnh Mặc đưa chút đồ ăn cho Swan.
“Không, anh ăn đi tôi không đói.” Swan chau mày, sữa từ nãy tới giờ vẫn không được.
“Chết tiệt!” Lúc bực bội không kìm được cảm xúc nên đập mạnh vào bàn phím một cái, vô tình kích hoạt được.
Màn hình chợt sáng lên, phần mềm hoạt động trở lại bình thường.
“Được rồi!”
Thấy vậy, Trịnh Mặc cũng ngồi xuống, cùng Swan xem lại rồi kết nối với bên ngoài.
Nhưng quên mất, họ đang ở trong rừng sâu, làm gì có sóng mà liên hệ với bên ngoài chứ?
Swan nhìn Trịnh Mặc mỉm cười vì sự ngốc nghếch này.
Nhưng không sao, mọi chuyện chuyển biến như thế là đã quá tốt rồi.
Trở về căn phòng gỗ, Đường Hân nhìn thấy Bạch Doanh Thần vừa tỉnh thì vô cùng mừng rỡ.
“Anh tỉnh rồi sao? Có thấy khó chịu chỗ nào nữa không?”
Nhìn dáng vẻ hấp tấp của Đường Hân, Bạch Doanh Thần khẽ cười:”Tôi không sao.”
“Lão đại…” Trịnh Mặc và Trịnh Thiên cùng đồng thanh.
“Ừm…” Bạch Doanh Thần nheo mắt, ôm cánh tay hơi mỏi của mình.
Nhìn thoáng ra những người kì lạ bên ngoài, Bạch Doanh Thần có hơi bất ngờ:”Đó là những ai, còn nơi này là nơi nào?”
Nói tới đây Đường Hân bỗng chép miệng rồi ngồi xuống cạnh anh:”Kể ra thì đây cũng là một sự may mắn, nếu không có những người đó thì tôi và anh cũng không thể sống tới giờ phút này đâu.”
“Hai người thì được cứu còn chúng tôi thì suýt chút nữa thì bị họ ăn thịt đấy.”
Swan nói tới đây thì ai cũng đều bật cười, nhìn Swan ăn mặc cool ngầu như vậy thôi chứ thật ra cô rất nhát gan.
Nói cô là một trạch nữ thì quá chính xác.
“Suy nghĩ của cô đúng thật thú vị.” Trịnh Mặc buồn cười lên tiếng:”Tôi không thèm so đo với anh.” Nói rồi Swan bỏ ra ngoài.
“Này đợi tôi với.” Trịnh Mặc nói xong rồi chạy theo.
“Đừng theo tôi.....”
“Tôi cũng có chuyện, không làm phiền hai người nữa.” Trịnh Thiên nói xong cũng rời khỏi.
…
“Anh còn thấy khó chịu ở đâu không?”
Bạch Doanh Thần cầm cốc nước lên uống, sau đó trả lời:”Không.”
“Sao anh lúc nào cũng làm điều dại dột thiếu suy nghĩ hết vậy?” Đường Hân chau mày, khó chịu nói.
Bạch Doanh Thần nhếch cười nhìn sang:”Nếu không làm vậy cô chết lâu rồi!”
“Tôi thà chết còn hơn là mắc nợ anh.” Tuy bề ngoài Đường Hân khó chịu vậy nhưng trong lòng vẫn rất quan tâm cho anh.
“Tôi đâu cần cô trả ơn.” Bạch Doanh Thần ôm vết thương, khóe môi khô rát khẽ vẽ một nụ cười nhạt nhẽo.
Đường Hân khẽ thở dài:”Anh đói không, tôi lấy gì đó cho anh ăn.”
“Không cần đâu.”
Đường Hân khẽ gật đầu, sau đó nghiêm mặt nhìn Bạch Doanh Thần:”Còn chuyện nữa tôi nghĩ anh nên biết.”
Nhìn vẻ mặt của Đường Hân khá nghiêm trọng, Bạch Doanh Thần sinh hứng thú, nhướng mày nhếch cười, nói:”Chuyện gì? Cô nói đi!”
“Có một người muốn gặp anh.”
“Ai?”
Đường Hân nói xong thì đứng dậy rời khỏi phòng, lúc này, Bạch Doanh Thần vẫn ngơ ngác không biết chuyện gì, Đường Hân vẫn chưa nói cho anh biết ai mà đã rời khỏi phòng rồi.
Lúc này, cánh cửa một lần nữa mở ra, người phụ nữ trung niên bước vào khiến Bạch Doanh Thần như không tin vào mắt mình.
Người đó không ai khác là