Sau khi Anh Cả bị ám sát, Càng Long giờ như rắn mất đầu, tầm ảnh hưởng cũng ngày một đi xuống.
Trong một cuộc họp được tổ chức ở trụ sở của Càng Long, Lệ Hoa xuất hiện đưa ra đề nghị hợp tác muốn gia nhập Càng Long và Hắc Dạ Môn làm một.
Các ông trùm trong hội cũng hơi do dự, suy cho cùng thì Lệ Hoa cũng là em trai ruột của anh Cả, tài năng cũng không tồi.
Bây giờ thì Càng Long không phát triển nổi, chi bằng đồng ý với đề nghị của Lệ Hoa.
Thế là âm mưu của của Lệ Hoa cũng thành công viên mãn.
Sau khi Càng Long và Hắc Dạ Môn hòa làm một, thế lực ngày một lớn và có tầm ảnh hưởng không nhỏ với giới Hắc Đạo.
Lệ Hoa ỷ thế lực lớn liên tục càn quét, lấn át những thế lực thấp bé hơn để bành trướng địa bàn, hòng đá Bạch Doanh Thần và Tư Cảnh Nam khỏi chiếc ghế bá chủ Hắc Đạo.
Tuy nhiên, Bạch Doanh Thần biết chuyện chỉ để ngoài tai cho qua, không một chút hứng thú cũng không.
Lệ gia.
Căn phòng làm việc được trưng bày những bình hoa cổ, Lệ Hoa chậm rãi vuốt v e chiếc bình hình bầu dục có khắc hoa văn vô cùng tinh xảo, khóe môi nở một nụ cười đầy toan tính.
Hắn ta thổi thổi chiếc bình đang cầm trên tay, tỉ mỉ lau sạch bụi bẩn trên đó, xong hắn quay lại nhìn tên đàn ông đang quỳ dưới sàn.
Tên đàn ông bị trói, cố định tại một chỗ, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lệ Hoa.
"Hôm đó mày thấy gì?" Lệ Hoa vẫn ung dung nâng niu chiếc bình cổ trên tay.
"Ông biết nếu bang hội biết chuyện ông giết ông chủ thì chuyện gì sẽ xảy ra không? Tôi không ngờ ông là một con người nhẫn tâm như vậy, vừa ích kỷ vừa độc ác, ngay cả anh trai của mình mà cũng không nương tay.
Như thế có khác gì cầm thú đâu chứ?"
Lệ Hoa không những không tức giận mà còn rất vui vẻ:"Thế thì đã sao? Lão già đó suốt ngày cứ lảm nhảm ba thứ chuyện đạo lý, răn đe dạy bảo tao này nọ, luôn xem thường tao, chưa bao giờ công nhận tài năng của tao.
Chết là đáng."
"Súc sinh." Quản gia Lưu trừng mắt:"Một tên cầm thú như mày khi có chuyện chỉ biết nương tựa vào ông chủ, không làm được tích sự gì cũng tính là có tài sao?"
Sự việc tới nước này, Lệ Hoa càng thêm tức giận, hắn ném chiếc bình cổ xuống đất, những mảnh vụn của gốm văng ra tứ tung, sau đó lớn tiếng:"Câm miệng."
"Sao? Không nhịn được nữa à? Mày giết tao đi.
Nếu không giết tao nhất định sẽ giết mày để trả thù cho ông chủ."
Nghe những lời thách thức từ quản gia Lưu, Lệ Hoa chậm rãi đi tới rồi cúi người nhìn ông với vẻ mặt bỡn cợt.
"Giết mày?" Hắn ta lắc đầu:"Tao giết mày rồi ai nói cho tao biết nơi để hồ sơ mật ở đâu? Tao cho mày một ngày để suy nghĩ, nếu không nói ra nơi cất giữ hồ sơ thì mày tự biết hậu quả, tao nghĩ mày trung thành, yêu thương Anh Cả như vậy chắc hẳn rất yêu con gái mình nhỉ?"
Nhắc tới con gái, quản gia Lưu cứng đờ người, ông suy sụp hoàn toàn khi mình đã bảo đảm an nguy của con gái mình kỹ càng rồi nhưng vẫn bị Lệ Hoa đào ra.
Tay chân ông chợt run rẩy rồi ngã nhào xuống sàn:"Nếu mày dám làm gì con tao, tao sẽ giết mày."
Nắm được điểm yếu của quản gia Lưu, Lệ Hoa nắm chắc phần thắng.
"Mày còn đường để lui sao, mày nghĩ với khả năng hiện tại của mày có thể giết được tao? Đừng cố chấp nữa, nếu ngoan ngoãn thì cả mày lẫn con gái mày đều an toàn, còn ngược, làm trái ý Lệ Hoa này...!thì hậu quả không cần tao nhắc chắc mày cũng biết..."
Xong việc, Lệ Hoa bước ra khỏi căn phòng thì bắt gặp khuôn mặt tối sầm của Lệ Chấn Giang, cuộc nói chuyện vừa rồi anh đã nghe thầy hết.
Lệ Hoa có chút giật mình nhưng cũng vờ như chưa có chuyện gì.
Ông đi tới phía hành lang, chậm rãi châm điếu thuốc.
Khói bốc lên nồng nặc, che đi một phần gương mặt thâm hiểm của Lệ Hoa.
Lệ Chấn Giang chậm rãi đi tới, sau đó mới cất giọng nói:"Sao ba lại làm như vậy?"
"Con nghĩ là tại sao?" Lệ Hoa xoay lưng, đối mặt với con trai mình.
Vóc dáng gầy gò của Lệ Chấn Giang đứng cách ông ta vài bước, dù mặt mũi tối sầm nhưng vẫn khiến người khác thấy được sự mãn nguyện.
"Vốn dĩ con đã biết trước mọi chuyện, tại sao còn hỏi ta."
"Ba muốn nâng cao thế lực con có thể giúp ba, nhưng đâu cần phải giết bác ấy.
Nếu như để người Càng Long biết chuyện, ba sẽ không tránh khỏi tội chết."
Lệ Hoa nghe vậy thì mỉm cười tự nhiên, ông thở dài một mạch rồi khàn giọng cất tiếng.
"A Giang, con phải biết một điều, sống trên đời không ai có thể giúp mình, chỉ có bản thân mình tự nổ lực.
Nếu như con cảm thấy một vấn đề quá khó để giải quyết thì có thể giải quyết kẻ đưa ra vấn đề.
A Giang, nhớ lấy, muốn có tình yêu, tham vọng, quyền lực...!con nhất định phải trở thành kẻ mạnh."
Lệ Chấn Giang im lặng, anh nghiền ngẫm lại câu nói của ba mình.
Tuy tàn nhẫn nhưng lại hợp lý.
Bất chợt anh lại nghĩ tới Đường Hân, người con gái anh đem cả tính mạng để yêu, một suy nghĩ tàn nhẫn chợt xuất hiện trong đầu anh.
"Đường Hân, anh sẽ cho em thấy anh yêu em thế nào?"
.....
Về khuya, Trịnh Thiên đưa Swan trở về nhà, thì bắt gặp Trịnh Mặc đang đứng ở trước khuôn viên gần bãi đỗ xe.
Trịnh Thiên nhìn thấy thì vẫn tỏ thái độ bình thường, anh chậm rãi bước xuống xe rồi cẩn thận mở cửa xe cho Swan.
Ánh mắt của Trịnh Mặc đỏ