Bạch Doanh Thần bước lên lầu, thấy cửa phòng của Đường Hân đã khóa trái, trong lòng của anh có chút muộn phiền, anh vốn biết Đường Hân khó chịu khi nghe người khác nhắc chuyện của mình và Thẩm Gia Tuyết mặc dù anh và cô ấy đã phân rõ ràng mối quan hệ, tuy nhiên vẫn còn một số người chưa biết nên sinh ra hiểu nhầm, Bạch Doanh Thần quyết định công khai với giới truyền thông về mối quan hệ giữa mình và Đường Hân.
“Cốc cốc cốc...”
Bạch Doanh Thần khẽ đưa tay gõ cửa, anh không nghe thấy cô trả lời, đứng kiên nhẫn chờ trong một lúc lâu, cuối cùng Đường Hân cũng ra mở cửa.
“Sao anh lại ở đây?” Đường Hân có hơi nhỡ ngàng vì đây là lần đầu tiên Bạch Doanh Thần chủ động đến phòng của mình, mặc dù không biết lí do là gì nhưng Đường Hân vẫn có chút an ủi trong lòng.
"Tôi không được đến đây sao?” Bạch Doanh Thần khẽ nhướng mày, “Đây là nhà của tôi tôi muốn đi đâu cũng được, muốn ngủ ở đâu cũng được, chi bằng tối nay tôi ở lại với em.”
Đường Hân lập tức phản đối:”Không được.”
“Tại sao?”
“Nam nữ thụ thụ bất thân thì làm sao có thể ở chung được chứ?”
Bạch Doanh Thần thấy câu nói có hơi vô lí, cái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân, ôm cũng đã ôm rồi, hôn cũng đã hôn rồi thì làm gì có chuyện khoảng cách ở đây.
“Em đã là người phụ nữ của tôi thì tôi muốn làm gì em cũng được, đừng nói đến chuyện ở chung, thậm chí là ngủ chung hay những chuyện còn phi thường hơn thế nữa tôi cũng có quyền thực hiện.”
“Ai là người phụ nữ của anh chứ?”
Ánh mắt của Đường Hân có chút dè chừng vì biết hành động tiếp theo của Bạch Doanh Thần là gì.
Đường Hân không nói gì, cẩn thận lùi về phía sau, mặc cho Bạch Doanh Thần có phản ứng thế nào.
Dáng vẻ Đường Hân bước đi có phần hậm hực tức tối nhưng chẳng thể làm gì được anh, vì vậy chỉ biết im lặng.
Thấy vậy Bạch Doanh Thần nheo mắt, chậm rãi bước vào trong.
Trong lòng Đường Hân chợt rối bời khi nhìn vào ánh mắt của Bạch Doanh Thần, một ánh mắt khiến con tim cô chết lặng trong ái tình.
Cô không biết bản thân mình phải làm gì để giữ Bạch Doanh Thần khi một con người quá hoàn hảo được sự chú ý của rất nhiều người phụ nữ, cô không đủ khả năng.
Mi mắt Đường Hân cụp xuống, cô lặng thầm ngồi bên giường, một lời cũng không nói, Bạch Doanh Thần biết hiện tại Đường Hân đang rất mông lung, suy tư, anh không muốn để cô lo âu nên anh nhất định phải có quyết định rõ ràng.
Bạch Doanh Thần chẫm rãi tiến tới rồi ngồi xuống bên cạnh Đường Hân, biểu hiện của cô có chút bất an, anh liền ôm cô vào lòng, ân cần cất giọng: “Em đang giận anh sao?”
“Không có.
Anh làm gì mà em phải giận chứ?”
Bạch Doanh Thần khẽ cười, nụ cười dần lộ ra bên ngoài kèm theo biểu cảm mờ ám khó đoán.
Bất chợt Đường Hân đẩy người Bạch Doanh Thần ra, sau đó nhìn Bạch Doanh Thần, nói: “Em không muốn chia sẻ anh với những người con gái khác đâu.
Khi biết người khác tác hợp cho anh và người con gái khác em thấy rất khó chịu.”
Bạch Doanh Thần hiểu cảm giác của cô, anh đưa tay từ từ chạm nhẹ vào khuôn mặt xinh đẹp của Đường Hân.
“Xin lỗi đã để em phân tâm, anh sẽ không để em chịu thiệt.”
"Vậy anh tính làm gì?"
"Tối đó em đi với anh."
"Ý anh là cùng anh đi dự tiệc rượu của Hình thị sao?"
Bạch Doanh Thần chậm rãi gật đầu.
Đường Hân bĩu môi:"Nhưng người ta mời anh với cô Thẩm mà, đưa em theo làm gì chứ?"
"Anh muốn đưa bạn gái mình theo, ai dám ý kiến?"
…..
Hắc Dạ Môn.
Trong căn phòng tràn ngập bóng đêm, Lệ Chấn Giang ngồi ở góc bàn, hai tóc rủ xuống che đi một nửa khuôn mặt, vì vậy nên không ai biết biểu cảm hiện tại của anh thế nào.
Nhưng suy cho cùng thì cũng không phải là điều tích cực.
Lệ Chấn Giang bỗng ngẩng mặt lên, đưa tay cầm lấy một bức ảnh đã được đóng khung kĩ lưỡng.
Người trong bức ảnh là một nam một nữ và không ai khác chính là anh và Đường Hân.
Bức ảnh này chụp lúc Đường Hân mười lăm tuổi, lúc đó cô nói là sẽ ở bên anh suốt đời, nhưng có lẽ bây giờ cô đã quên rồi.
Nghĩ đến chuyện tình cảm Đường Hân và Bạch Doanh Thần diễn biến ngày càng tốt Lệ Chấn Giang mỗi lúc mỗi căm phẫn, nhưng vẫn phải nhẫn nhịn hết mức có thể, vì chỉ khi có tỉnh táo anh mới hoàn toàn có được Đường Hân.
Tiếng gõ cửa bỗng dưng phát ra làm Lệ Chấn Giang có chút giật mình, anh cẩn thẩn đặt tấm hình xuống sau đó cất giọng trầm trầm trả lời.
“Vào đi!"
Được sự cho phép của Lệ Chấn Giang, Thập Lăng Tiêu mới dám mở cửa bước vào.
“Thiếu gia.”
“Chuyện gì?”
“Chuyện anh giao cho tôi điều tra đã có kết quả rồi!”
Hắc Dạ Môn chiếm được ưu thế nên trong tháng này cho nên làm ăn khá tốt, nhưng không hiểu tại sao thông tin trong bang cứ bị truyền ra ngoài, nghi rằng trong tổ chức có nội gián, Lệ Chấn Giang liền cho Thập Lăng Tiêu âm thầm điều tra, cuối cùng cũng tìm được kẻ đứng sau.
Mạc Hàn Lâm từng là một trợ thủ có tiềm năng nhất nhì Hắc Dạ Môn được Lệ Chấn Giang trọng dụng, anh luôn đánh giá rất cao năng lực của hắn ta nhưng điều mà Lệ Chấn Giang không ngờ tới nhất chính là sự việc này là do Mạc Hàn Lâm gây ra.
Sau khi đã nghe chuyện, Lệ Chấn Giang lập tức ra lệnh lôi hắn ta đến.
Mạc Hàn Lâm còn rất trẻ, lại còn rất thông minh và giỏi giang, hắn chắc chắn biết bán đứng tổ chức sẽ có hậu quả như thế nào nhưng sao hắn vẫn liều mạng làm? Đó là điều Lệ Chấn Giang đang thắc mắc.
Hắn quỳ trước mặt Lệ Chấn Giang, khuôn mặt không chút sợ hãi nhìn về phía anh.
Ngoài mặt, Lệ Chấn Giang rất điềm đạm, hạ giọng cất tiếng: “Hắn ta cho cậu lợi nhuận gì mà khiến cậu bán đứng Hắc Dạ Môn?”
Mạc Hàn Lâm trước giờ là một con người trọng tình trọng nghĩa, Lệ Chấn Giang biết rõ điều đó nhưng