Trong lúc Bạch Doanh Thần và Thẩm Gia Tuyết đang tiếp chuyện với chủ nhân của buổi tiệc, Đường Hân có hơi chán nên rời đi chỗ khác, vừa hay đụng phải một người đàn ông.
Cô có hơi giật mình, sau đó ngẩn đầu lên, sắc mặt dần thay đổi:"Xin lỗi....Twice."
....
"Có phải cô đã quên cô đã hứa với tôi những gì rồi không?" Thái độ của Twice có vẻ khá bình thản, hắn cười nói tiếp:"Thôi bỏ qua đi, dù gì hôm nay chúng ta gặp nhau ở đây ắt hẳn cũng có duyên."
"Anh cũng dự tiệc ở đây nữa à?" Đường Hân đi tới đặt tay lên lan can, nhìn xuống thành phố rộng lớn.
"Tôi đến đây vì có nhiệm vụ mới thôi, nhưng cô yên tâm, tôi sẽ không nhận nhiệm vụ nào ảnh hưởng đến cô và những mối quan hệ xung quanh cô."
Đường Hân nheo mắt nhìn hắn.
“Tại sao anh lại dành sự ưu ái cho tôi như vậy, trong khi đó tôi và anh không có thân thiết gì, thậm chí còn gặp nhau đúng một lần?”
Twice nghe xong thì nhếch môi cười nhẹ, sau đó quay lưng tựa vào lan can, nhìn Đường Hân bằng ánh mắt triều mến, đối với Đường Hân, cô quá hiểu ý đồ của Twice nên lập tức quay mặt sang hướng khác.
“Là vì tôi yêu thích và rất ngưỡng mộ cô.”
“Twice à, tôi thật sự rất cảm kích anh, lần cứu mạng lúc trước tôi chắc chắn sẽ tìm cách báo đáp, anh ngưỡng mộ tôi cũng được nhưng tuyệt đối đừng yêu tôi, bởi vì tôi bây giờ là của người khác rồi.”
Hắn biết nói ra những lời này sẽ nhận hậu quả không tốt, bởi vì đụng tới người phụ nữ của Bạch Doanh Thần là hoàn toàn sai trái, thậm chí có thể mất mạng như chơi.
Nhưng đó là tất cả những tình cảm hắn giữ trong lòng, nếu không nói ra hắn sẽ không tài nào chịu được.
Nếu vì điều này mà Bạch Doanh Thần giết hắn thì hắn cũng mãn nguyện.
Chết vì người đẹp, xứng đáng mà.
Hiểu ra câu nói của Đường Hân, Twice mỉm cười xoay xoay ly rượu vang trắng trên tay, sau đó ngửa cổ uống cạn.
“Tôi hiểu rồi, xem như tôi xin lỗi vì đã mạo phạm cô.”
“Không sao.
Tôi cũng không để tâm.”
Twice gật đầu sau đó nói: “Cô cuối cùng cùng cũng chọn ở bên hắn.
Thôi thì tôi chúc cô hạnh phúc.
À mà tôi không cần cô trả ơn đâu, bởi vì cô không tìm được tôi nữa đâu, có duyên sẽ gặp.” Hắn vừa nói vừa mỉm cười, nụ cười ngây ngô như một đứa trẻ, sau đó hắn phóng đi như một cơn gió, chớp mắt cái đã không thấy nữa.
Đường Hân muốn cảm ơn hắn một lần nữa nhưng chắc sẽ không còn cơ hội nữa...
Bỗng nhiên, đằng sau Đường Hân có tiếng động, một cánh tay ấm áp chợt choàng lấy người cô, giọng nói quen thuộc pha chút trầm lặng chậm rãi rót vào tai Đường Hân.
“Anh tìm em nãy giờ, thì ra em ở đây.
Mới không để ý một chút mà để em chạy mất rồi.”
Bạch Doanh Thần xuất hiện như vậy khiến Đường Hân vừa giật mình vừa lo lắng, nhưng sau đó lại bĩnh tĩnh trở lại, cũng may Bạch Doanh Thần chưa phát hiện ra Twice.
Đường Hân xoay người lại, mỉm cười: “Ở dưới hơi chật chội, em hơi khó chịu nên mới lên đây để hít thở một chút, anh nói chuyện với mọi người xong rồi à?”
“Cũng chỉ là vài câu giao tiếp bình thường thôi, anh không cần cũng được.
Mà hôm nay mọi người rất hiếu kỳ về em đấy.”
“Em thấy rồi nhưng chắc là vì đi với anh.”
“Sao em lại nghĩ vậy?”
Đường Hân chợt cười: “Là do anh thay đổi phụ nữ hay là do đây là lần đầu anh dẫn theo phụ nữ?”
Bạch Doanh Thần vô cùng tự hào về trí thông minh của Đường Hân, “Anh là lần đầu tiên đưa theo bạn gái.
Vì vậy nên họ mới kinh ngạc như vậy, vừa nãy anh tính giới thiệu em với vài người