Đây là một thôn xóm nhỏ nom nghèo nàn lạc hậu, núi bao quanh bốn phía, đường sá gập ghềnh khó đi.
Đầu xóm có một nhóm khoảng năm sáu người đang túm tụm lại tranh luận gì đấy, có thể là do thời tiết mùa hè quá oi bức khiến cho tính nết mọi người trở nên nóng nảy hơn.
Khương Hề bẵng một lúc sau mới hiểu rõ câu chuyện, mọi người cũng giống cậu, nhắm mắt mội cái mở mắt ra đã không hiểu tại sao lại xuất hiện ở nơi quái quỷ này, có người không ngừng í ới hỏi xảy ra chuyên gì vậy? Nhưng hầu như không nhận được câu trả lời, mọi người đa phần đều giữ yên lặng không nói câu nào, dường như đang chờ đợi gì đấy.
Một cô gái tóc dài đứng bên cạnh run rẩy khôn nguôi, hơi thở gấp gáp như sắp ngất xỉu tới nơi, Khương Hề không khỏi hỏi han: "Cô không sao chứ?"
Bốn chữ vô cùng đơn giản lại khiến cô nàng run bắn cả người, cô gái tóc dài lập tức giương mắt nhìn phía Khương Hề, trên mặt toát lên vẻ ngạc nhiên.
Chủ yếu là do vẻ đẹp và cách ăn mặc của Khương Hề quá mức nổi trội, áo sơ mi trắng phối với áo vest và váy chữ A cực ngắn, chân đi giày cao gót khủng, cặp đùi vừa thon vừa nuột, bộ ngực khủng khiến người ta nhìn vô đã mlem mlem.
Nhưng trên thực tế Khương Hề là một cậu con giai đích thực, thân cao 1m8 luôn ấy, về chuyện tại sao trước ngực mọc thêm cặp bưởi, quần áo lại thành đồ nữ, chính bản thân cậu cũng không hiểu gì sất.
Có điều so với điểm này, hoàn cảnh lạ lẫm xung quanh mới đáng lo ngại nhất, Khương Hề nuốt tuột mấy nghi vấn của mình, không hó hé tiếng nào.
"Cô là newbie?" Cô gái tóc dài hỏi.
Khương Hề không hiểu lắm: "Cái gì?"
Cô gái tóc dài thấy cậu lẻ loi một mình, bèn nói thêm đôi lời: "Nơi này không phải thế giới hiện thực, cô hãy cẩn thận."
Khương Hề vẫn nghe không hiểu lắm, đang định hỏi tiếp, nhưng lúc này có vài người từ trong thôn đi ra, lúc bước tới gần mọi người mới phát hiện bọn họ có gì đó hơi là lạ, biểu cảm khuôn mặt mấy người đó cứng đờ, ánh mắt rời rạc, không giống người sống.
Ngược lại ông lão đi đầu thì toàn thân sống động như thật, trong tay cầm một cái tẩu thuốc, giương mắt nhìn bọn họ: "Các vị khách quý đợi lâu, chắc các vị cũng đã biết quy tắc của thôn chúng tôi, người đi vào đều phải chọn một con rối làm bạn, con rối phía sau tôi là để chuẩn bị cho các vị, mỗi người một con."
Nghe xong có người nhịn không được đặt câu hỏi: "Ý của ông là, chúng nó đều là người giả?"
Mấy con rối người giả này làm giống y như thật, trừ bản mặt không cảm xúc và ánh mắt vô hồn, thì trông y xì đúc như con người luôn.
Ông lão cười tủm tỉm gật đầu: "Đương nhiên, chọn đi."
Nói xong, hiện trường bỗng trở nên lạnh tanh, hiển nhiên không ai muốn làm con chim đầu đàn.
"Ờ thì.." Mãi một lúc sau mới có một cô bé tóc hai sừng yếu ớt mở miệng nói: "Tôi muốn biết đây là nơi nào? Tôi muốn về nhà." Cô bé thoạt nhìn chỉ mới 17, 18 tuổi, gặp phải chuyện này chắc chắn rất sợ hãi.
Ông lão liếc nhìn cô một cái: "Các người đến thôn chúng tôi du lịch mà không biết à? Ba ngày sau mới có xe chạy qua, nơi này núi vây bốn bề, cũng chẳng có phương tiện giao thông nào khác, nếu đi bộ thì chắc chắn không ra khỏi đây được."
Ý là nếu không chọn con rối rồi trú lại trong thôn, thì chỉ có thể ngủ bờ ngủ bụi, màn đêm buông xuống ai mà biết có thú dữ nào lui tới hay không?
Mọi người lại lặng thinh hồi lâu, cho đến khi một gã đàn ông chỉ đại vào con rối cách mình gần nhất rồi nói: "Tôi muốn con này," sau đó quay đầu nhìn lại những người khác: "Mau chọn lẹ đi, sắc trời đã tối, dù sao có những việc bắt buộc phải làm theo, những người không phải mới chơi Game lần đầu chắc phải hiểu chứ?"
Gã đàn ông đang nói mặc đồ thể thao, vai u thịt bắp, thoạt nhìn trông giống huấn luyện viên trong phòng tập gym.
Trời tối thì càng trở nên nguy hiểm, nghe vậy những người còn lại đều chọn một con, bao gồm cả cô gái tóc dài ban nãy kia cũng chẳng nói năng gì thêm, cô bé tóc hai sừng muốn khóc mà không được, không biết phải xoay sở thế nào, đành làm theo.
Khương Hề nhìn chằm chằm con rối, cứ cảm thấy rùng mình, cuối cùng chỉ vào con rối nữ hơi thấp bé: "Tôi muốn con này."
Chờ mọi người chọn xong, ông lão liền dẫn họ đi vào trong thôn, bình thường ở nông thôn hay ngủ sớm, lúc này nhà nào nhà nấy đều sáng đèn, ngẫu nhiên xuyên qua cửa sổ có thể thấy bóng người bên trong, nhưng điều kì lạ là không có một ai ra cửa hóng mát cả.
Ông lão dẫn bọn họ đến khách sạn đã được sắp xếp sẵn, để lại mấy xâu chìa khóa nói: "Nơi này nhiều phòng trống, các vị tùy ý lựa chọn, giờ muộn rồi có gì sáng mai hẵng bàn, mau ngủ sớm đi." Nói xong bèn mau chóng cất bước rời đi, như thể sợ đi chậm sẽ có người đuổi theo vậy.
Trong lòng mọi người chắc chắn có rất nhiều thắc mắc, nhưng không một ai gọi ông lão lại, bọn họ tôi nhìn anh anh nhìn em, vẫn là gã cơ bắp mở miệng trước: "Tôi tên Viên Bưu, mọi người giới thiệu một chút đi."
Hiện tại trong phòng tổng cộng có sáu người và sáu con rối, ngoại trừ Khương Hề ra, thì có ba nam hai nữ, nữ khá dễ phân biệt, Tóc Hai Sừng mới vừa thành niên, người còn lại là cô Tóc Dài từng nói chuyện với Khương Hề.
Về phía nam, trừ gã cơ bắp Viên Bưu, còn lại là một gã đàn ông trung niên mặt trông thô tục, ánh mắt nhiều lần liếc nhìn Khương Hề, thường thể hiện vẻ tham lam háo sắc, nếu không phải hiện giờ chưa rõ tình huống, Khương Hề chắc chắn sẽ cho thằng cha này một trận nên trò.
Con rối gã Thô Tục chọn trông hơi giống Khương Hề, chân dài, dáng người nóng bỏng.
Người đàn ông cuối cùng thì trông bình thường, mặt đại chúng, toàn bộ hành trình không hó hé một tiếng, cảm giác tồn tại cực kì thấp.
Ngay khi gã cơ bắp Viên Bưu nói xong, gã Thô Tục lập tức cười lạnh một tiếng: "Giới thiệu cái gì? Có thể sống đến ngày mai rồi nói sau." Gã chẳng phải mới tham gia Game lần đầu, hơn nữa màn chơi trước như đạp phải vận cớt chó, không những vượt màn mà còn nhận được đạo cụ, nên giờ có hơi vênh váo.
Ánh mắt gã Thô Tục lại láo liên nhìn Khương Hề, dường như đang có mưu đồ gì đấy.
Viên Bưu thấy thái độ gã Thô Tục không tốt, tự nhiên sắc mặt cũng đanh lại: "Nếu như vậy thì ngày mai hẵng hay." Nói xong bèn cầm lấy một xâu chìa khóa rồi đi lên lầu, chẳng thèm đoái hoài những người khác nữa.
Có đôi khi chơi theo team xác thật có thể hạ thấp