Người này không phải đi rồi hở? Quay đầu trở về là ý gì? Khương Hề quả thật không biết nên bày ra vẻ mặt như nào để ứng phó nữa, nội tâm kinh sợ.
Vương Tĩnh Tĩnh bên cạnh cũng liên tục lui về phía sau, sợ liên lụy đến mình, trốn rất xa.
Cô ta đã hoàn toàn tin vào lời nói dối của Khương Hề, cảm thấy Úy Lam chính là tên biến thái.
Khương Hề lúc này còn ở trên bàn, mất dép nên cậu vẫn chưa xuống ngay, sớm biết như vậy thì cậu tuyệt đối sẽ không ba láp ba xàm nữa, nay chỉ có thể cầu mong vớt vát được chút: "Anh, em không phải có ý đó đâu.."
Úy Lam tiến lên hai bước nhấc bổng người trên bàn, khiêng lên lầu.
"Ê! Anh làm gì vậy?" Khương Hề lo lắng anh sẽ thật sự động thủ với mình, bèn cố sức đấm hai cái vào sau lưng anh, kết quả bước chân người đàn ông vẫn không xao động, dường như chẳng hề có cảm giác gì vậy.
Khương Hề: "..."
Đối phương tuyệt đối không phải người! Theo đúng nghĩa đen luôn, người bình thường bị đánh đấm như vậy không thể nào không có phản ứng gì được, không hộc máu hai lít thì cũng phải liêu xiêu ấy chứ.
Vương Tĩnh Tĩnh vốn định ngăn trở, nhưng nhìn ' ác ý ' phát ra từ trên người đàn ông, lặng lẽ cúi đầu, tự lấy cớ cho mình, cô ta đánh không lại Úy Lam, hơn nữa tối hôm qua Khương Hề đã từng ngủ với người đàn ông, hôm nay lại ngủ thêm lần nữa thì có sao đâu..
Thậm chí Vương Tĩnh Tĩnh còn nghĩ, có lẽ chính Khương Hề cố ý bò lên giường Úy Lam, ở thế giới Game vì để sống sót thì có gì không làm được? Thậm chí tối hôm qua nếu Viên Bưu có hứng thú với mình, chắc chắn cô ta sẽ không từ chối.
Có vài kẻ cứ quen thói lấy bụng ta suy bụng người, lại đã quên rằng không phải ai cũng có bụng dạ hẹp hòi như cô ả.
Tuy Khương Hề không có liêm sỉ gì lắm, nhưng cái chuyện hầu ngủ này, cậu đương nhiên không chịu.. đâu nhỉ?
Cái loại mặt đẹp dáng ngon như Úy Lam nói không chừng đúng gu của Khương Hề luôn ấy chứ?
Người đàn ông lúc này đã vác cậu về phòng, ném lên giường không chút thương tiếc nào, đứng ở mép giường nhìn từ trên cao xuống lạnh lùng nói: "Cậu thật sự là newbie? Hay là.. Có một thân phận nào khác không thể nói ra?"
Khương Hề ngơ ra, chẳng hiểu đối phương có ý gì, nhưng sát khí lăm le truyền tới từ trên người đàn ông thì có thể cảm nhận được, cho nên túm cái quần lại là đã thành công bị mình chọc tức rồi hở?
Hơn nữa cái tư thế này, muốn hiếp trước giết sau hay gì, có điều bộ dạng đối phương nom cũng mặt người dạ chó lắm, chắc không đến mức làm chuyện cầm thú này đâu nhỉ?
Khương Hề cực kỳ khó xử, rối rắm nửa ngày mới mở miệng nói: "Em không muốn hiến thân, cùng lắm thì cho anh sờ ngực nhé? Còn mấy chỗ khác anh nhịn chút xíu đừng có chạm vào được hông?" Nói xong cậu còn chủ động cởi hai nút áo trên cùng.
Úy Lam: "..."
Úy Lam: "..."
Anh đây bị ngáo nên mới cho rằng Khương Hề có thân phận khác! Cái ngữ này có nhìn kiểu gì cũng chẳng giống nhân vật tối cao gì hết.
Khương Hề quen nhìn mặt đoán ý, cảm thấy mấy lời nói lúc nãy của mình không chỉ không có tác dụng, dường như còn khiến người đàn ông giận thêm, cậu vội vàng nói tiếp: "Anh ơi em sai rồi! Em chẳng qua là không muốn ngủ chung với cô ả kia, nên mới lấy anh làm bia đỡ mà thôi, anh cũng chẳng thiệt hại gì."
Khương Hề: "Đầu tiên là thân thể em thì anh biết rồi đấy, nếu không cẩn thận cô ta cũng phát hiện ra bí mật này, rồi mê mẩn thân thể em thì phải làm sao? Hơn nữa Viên Bưu xảy ra chuyện cô ta không những không bị thương mà thái độ còn cực kì bình tĩnh, trong đó chắc chắn có điều mờ ám, em không muốn ngủ chung phòng với ả, anh ơi em không có ý gì khác đâu, chỉ mượn danh nghĩa của anh dùng xíu thôi à."
Mấy câu trước nghe còn hơi xàm, nhưng mấy câu sau thì ổn áp, Úy Lam đang định lườm nguýt cậu một cái rồi nói gì đó, bỗng nhìn thấy hai cái nút trước ngực bị Khương Hề cởi bỏ, lập tức dời ánh mắt.
Người đàn ông nhẫn nhịn nỗi xúc động muốn giết người, nuốt hết những lời muốn nói, xoay người bỏ đi, chẳng muốn ở trong phòng thêm một giây phút nào nữa.
Khương Hề tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng, cậu lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, xuống giường đi sang phòng bên cạnh tìm đôi dép để mang.
Thời gian không nhiều lắm, tìm