Người đàn ông: "?"
Khương Hề chơi bất chấp luôn, cùng lắm thì thu hút con rối rồi bị rượt chung, cái biểu cảm ban nãy của người đàn ông là sao thế hả? Đang chê cười mình? Cậu nhịn không nổi sự ấm ức này!
Nhưng nãy giờ gây ra động tĩnh lớn như vậy, cũng chẳng thấy con rối đi ra lần nữa, Khương Hề trực giác không ổn, lại lần nữa liếc nhìn người đàn ông cao hơn mình nửa cái đầu, cắp đít chuồn lẹ.
Cũng may đối phương không đuổi theo, bèn đi lòng và lòng vòng nửa ngày, cậu lại trở về phòng mình ngủ bù, hết cách rồi, con rối lượn lờ lung tung, núp chỗ nào cũng có khả năng bị tóm gọn, còn chẳng bằng tìm một chiếc giường nằm cho thoải mái chút.
Hơn nữa thi thể của gã Thô Tục cũng không cánh mà bay, trên sàn chỉ còn lại một vũng máu, nửa đêm đến sáng bình an không xảy ra chuyện gì, Khương Hề ngủ rất an ổn.
Ngày thứ hai, đợi sau khi cậu xuống lầu, trừ gã Thô Tục ra, những người khác đã im lặng ngồi quanh chiếc bàn, bao gồm cả những con rối hôm qua mọi người lựa chọn cũng có mặt.
Đương nhiên con rối của cậu và gã Thô Tục sớm đã mất tung mất tích.
Cái nhìn đầu tiên của Khương Hề ghim lấy người đàn ông trông thì bình thường, thực tế thì đẹp trai bá cháy kia, hai người nhìn nhau một lát, rồi lại đồng thời thu hồi ánh mắt một cách ăn ý.
Thức ăn nóng hổi trên bàn cũng không biết do ai làm, Khương Hề cầm lên ăn luôn, cậu đói.
Cô Tóc Dài bên cạnh lập tức ngăn cản nói: "Lai lịch không rõ, chưa chắc ăn được."
Khương Hề nhìn tất cả mọi người một vòng: "Không phải mọi người nấu? Thế là ai?" Vừa nói vừa húp ngụm cháo.
Cô Tóc Dài: "..."
"Không biết, đêm qua tôi nghe thấy tiếng của cô, đã xảy ra chuyện gì? Còn con rối của cô đâu?" Gã Cơ Bắp vừa trả lời cậu vừa đặt câu hỏi.
Khương Hề chậm rãi kể chuyện tối hôm qua nhìn thấy gã Thô Tục chết thảm, và chuyện mình bị con rối đuổi giết, còn nhắc những người khác cũng cẩn thận con rối.
Gã Cơ Băp và cô Tóc Dài cũng được xem là oldbie, không phải lần đầu tiên tới thế giới Game, cho nên tối hôm qua hai người bọn họ và cô bé Tóc Hai Sừng tuy nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, nhưng lại không đi ra.
Suy cho cùng thì cũng chẳng thân quen, người ta lại biết độ nguy hiểm của thế giới này, vì sự an toàn nên không ra mặt cũng là lẽ thường tình.
Lúc này sau khi nghe Khương Hề nhắc nhở xong, bọn họ nhìn con rối luôn kè kè đi theo mình, càng thấy ớn lạnh hơn.
Hồi trước bị gã Thô Tục làm gián đoạn buổi giới thiệu, hôm nay gã Cơ Bắp lại mở miệng lần nữa: "Tôi tên Viên Bưu, Bưu trong bưu hãn, lần thứ hai tham gia Game, tôi đề nghị mọi người giới thiệu một chút về bản thân mình đi."
Lần này không ai phản đối, hít vài hơi rồi cô Tóc Dài mới mở miệng: "Tôi tên Vương Tĩnh Tĩnh, Tĩnh trong yên tĩnh, cũng là lần thứ hai tham gia Game."
Tóc Hai Sừng: "Tôi tên Điền Điềm, các anh nói tham gia Game là có ý gì?"
Vương Tĩnh Tĩnh: "Giới thiệu xong đã rồi nói sau."
Khương Hề: "Tôi tên Khương Hề, Hề trong quy khứ lai hề." Cậu không giấu giếm tên thật, bởi vì tên mình dựa trên ý nghĩa mà nói thì khó phân nam nữ nhỉ? Hơn nữa đầu năm nay con gái đặt theo tên con trai cũng khá nhiều.
Cuối cùng là người đàn ông bị Khương Hề dán tag 'nguy hiểm' hờ hững mở miệng: "Úy Lam."
Khương Hề nhướng mày: "Úy Lam trong thâm hải úy lam (biển sâu xanh thẳm) ?"
Người đàn ông liếc cậu một cái, ánh mắt hơi lóe: "Ừ."
Sau đó, gã cơ bắp Viên Bưu liền giải thích đơn giản cái gì gọi là Game, gã cũng do nghe mấy oldbie ở màn chơi trước gọi như vậy, nôm na là mọi người vô duyên vô cớ bị kéo vào một Game thực tế, không ai biết nguyên nhân, nỗ lực sống sót là được.
Hơn nữa, mỗi màn Game xảy ra việc mất mạng đều có nguyên nhân của nó, nếu vượt màn, có lẽ sẽ nhận được đồ vật đặc biệt gì đấy, đại loại như dụng cụ bảo mệnh, nếu gà mờ, thì nắm rõ điều kiện tử vong để tránh toi mạng là được.
Dù sao cũng tốt hơn là ngồi ăn chờ chết, mấy người thương lượng một chút, chuẩn bị phân công nhau tìm manh mối, Viên Bưu nhìn thoáng qua cô Tóc Dài và cô bé Tóc Hai Sừng: "Vương Tĩnh Tĩnh đúng không? Cô cũng là oldbie, cùng hành động chung với Điền Điềm, có thể giúp đỡ lẫn nhau."
Hai cô gái tối qua ngủ chung phòng với nhau chắc chắn sẽ